Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1759: Trời sập không liên quan gì lão phu

Bàn tay Lục Châu hoá thành trảo ấn, vốc lấy một nắm thổ nhưỡng ném ra bên ngoài.
Phan Trọng kích động quỳ xuống nói: “Thuộc hạ nào có tài đức gì, bốn vị trưởng lão và các vị hộ pháp, tả hữu sứ đều có tư cách hơn thuộc hạ…”
“Cầm đi.” Lục Châu nói.
Phan Trọng đành tiếp nhận Lam Thuỷ Tinh, trong lòng kích động không thôi.
Lục Châu lại lấy ra bốn phần thổ nhưỡng. “Bốn vị trưởng lão, khi Ma Thiên Các cần các ngươi nhất, các ngươi chưa bao giờ từ nan. Nhận lấy!”
Bốn viên Lam Thuỷ Tinh bay về phía các vị trưởng lão.
“Đa tạ Các chủ!”
“Đa tạ huynh trưởng!”
Bốn người không vòng vèo khách sáo, sung sướng tiếp lấy Lam Thuỷ Tinh, trên mặt rõ ràng đã hưng phấp đến không thể kiềm chế.
Soạt !
Một khối cự thạch rơi xuống nện vào bình chướng. Ầm!
Đám người ngẩng đầu, lo lắng nhìn lên không trung. Thiên Khải Chi Trụ sẽ thật sự sụp đổ sao? Nếu đúng là vậy, người xui xẻo dính chưởng sẽ là bọn hắn.
Bên ngoài Thiên Khải Chi Trụ, Lục Ngô nghe được động tĩnh bèn ngẩng đầu nhìn lên, sau đó nhìn về phía Hoàn Hình hồ. Bên hồ lúc này đã hoá thành một mũi băng trùy khổng lồ chĩa thẳng vào bầu trời.
Lục Ngô lầm bầm nói: “Nhát như chuột.”
Hành động này của Đế Nữ Tang rõ ràng là muốn đề phòng khi trời sập, dùng mũi nhọn của băng trùy để bảo vệ Hoàn Hình hồ.
Bên trong Thiên Khải Chi Trụ.
Bốn vị trưởng lão chần chừ nhìn Lam Thuỷ Tinh trong tay, do dự không biết có nên nhận không.
Nếu vì thế mà Thiên Khải Chi Trụ sập xuống khiến sinh linh đồ thán, vậy bọn hắn sẽ là tội nhân thiên cổ. Không ai muốn gánh lấy tiếng xấu muôn đời này.
“Các chủ, hay là… trả Lam Thuỷ Tinh về chỗ cũ đi?” Hoa Vô Đạo chột dạ nói.
Tả Ngọc Thư cũng nói: “Huynh trưởng, bốn lão già chúng ta không chịu nổi Lam Thuỷ Tinh đâu.”
Lục Châu vốn vẫn đang quan sát động tĩnh phía trên đỉnh Thiên Khải Chi Trụ. Các loại thần thông Thiên thư đều sử dụng hết, chú ý nhất cử nhất động từ phía trên truyền xuống.
Hắn vung tay áo nói: “Cầm đi. Trời sập hay không sập thì cũng chẳng liên quan gì lão phu. Không cần lo lắng.”
Vừa rồi ai nói ‘trời sập có lão phu gánh’?
Lục Châu bỗng chú ý thấy hạt mầm Thái Hư có vẻ xiêu xiêu vẹo vẹo. Đoan Mộc Sinh đi tới quan sát, gãi đầu nói:
“Không phải là nó sắp chết đó chứ?”
Lục Châu gật đầu: “Thực vật mất đi thổ nhưỡng đúng là sẽ chết.”
“Việc này…”
Đám người nghe vậy lập tức nghị luận một trận. Nhan Chân Lạc đề nghị:
“Các chủ, hay là chúng ta dừng lại đi, đừng lấy thêm thổ nhưỡng của nó nữa. Ta luôn cho rằng hạt giống Thái Hư là lễ vật mà thiên địa ban tặng cho nhân loại, không nên để nó chết đi.”
Lục Châu cũng gật đầu đứng lên.
Lúc này thổ nhưỡng đang từ từ khôi phục, nếu còn lấy tiếp thì hạt giống sẽ chết thật, đến lúc đó Thiên Khải Chi Trụ sập thì ai cũng chạy không thoát.
“Thôi vậy.” Lục Châu xoay người nói, “Những ai chưa có Lam Thuỷ Tinh thì chờ đến Thiên Khải Chi Trụ tiếp theo đi.”
Đám người vui vẻ vô cùng. Điều này có nghĩa là mỗi người đều sẽ được phân phối Lam Thuỷ Tinh nha! Lòng dạ Các chủ quả là bao la khiến người người tin phục.
Độ trung thành của mọi người ồ ạt dâng lên. Ngay cả người mới gia nhập như Khổng Văn cũng đã tăng đến 80%.
Lục Châu từ rất lâu rồi đã chẳng còn chú ý tới thông số này. Nhân tâm khó dò, nếu một chút chập trùng cũng không có thì đó không còn là người mà là cơ khí.
Lục Châu rời khỏi bình chướng đi ra ngoài Thiên Khải Chi Trụ. Đám người lục tục theo sau.
Lúc này, Nguyên Lang đi tới bên cạnh Đoan Mộc Sinh, thấp giọng nói: “Tam tiên sinh, không ngờ trên người ngài cũng có hạt giống Thái Hư, thật là đáng mừng!”
Đoan Mộc Sinh đáp: “Không đáng nhắc tới.”
Nguyên Lang là người Tần Nhân Việt tín nhiệm nhất, nhận trách nhiệm móc nối quan hệ giữa Ma Thiên Các và Tần gia. Nay Ma Thiên Các xuất hiện thêm một vị Chí Tôn tương lai, hắn đương nhiên kinh hỉ vô cùng.
“Tiểu đệ Nguyên Lang, là một trong bốn mươi chín kiếm khách, sau này mong tam tiên sinh chỉ giáo nhiều hơn.”
“Không dám.”
Chuyện các đồ đệ có hạt giống Thái Hư là bí mật, đám đệ tử đều không dám tiết lộ. Nay đã có hai người lộ ra, nhưng cũng may bọn hắn đều đang trong bí ẩn chi địa nên dù có người ngấp nghé hạt giống Thái Hư cũng khó mà tìm được.
Ra đến bên ngoài, Lục Ngô đứng lên hỏi: “Xong rồi?”
Lục Châu gật đầu, liếc mắt nhìn về phía Hoàn Hình hồ rồi buông một câu: “Ngây thơ.”
Hắn nhảy lên lưng Bạch Trạch, những người khác cũng nhìn về phía Hoàn Hình hồ một lúc mới theo sau Lục Châu, rời khỏi Kê Minh.
Kê Minh lại khôi phục yên tĩnh như xưa.
Trên đỉnh băng chướng, Đế Nữ Tang ngẩng đầu nhìn theo bóng Lục Châu rời đi, không nói một lời.
Nàng cứ thế đứng đó suốt một tháng liền.
Vào một buổi sáng nọ, Đế Nữ Tang rốt cuộc nhìn thấy một hư ảnh mặc hắc sắc trường bào từ xa bay tới.
Hư ảnh kia nhìn vết tích chiến đấu bên ngoài rồi tiến vào trong Thiên Khải Chi Trụ, cuối cùng bay về phía Hoàn Hình hồ. Nhìn Đế Nữ Tang cao cao tại thượng, hư ảnh khom người nói:
“Tham kiến đế nữ các hạ.”
Đế Nữ Tang liếc nhìn hắn, bình thản nói: “Lại là một nhân loại.”
“Ta đến từ Thái Hư, ta đang điều tra một sự việc.” Hư ảnh kia nói.
“Việc gì?”
“Người giết chết đại tế tự Quán Hung đi đâu rồi?” Hư ảnh hỏi.
“Không biết.” Đế Nữ Tang đáp.
“Chuyện này rất quan trọng, xin đế nữ các hạ giúp đỡ một chút.”
Nàng liếc mắt nhìn hắn. “Thái Hư các ngươi chẳng phải thần thông quảng đại lắm sao? Tự mình giải quyết đi.”
“Đế nữ các hạ…”
“Cút.”
Một tiếng như sấm sét đánh lui hắn. Hư ảnh loé lên rồi biến mất.
Cùng lúc đó.
Trong một toà di tích bỏ hoang.
“Một tháng qua thực lực của mọi người đã tăng lên không ít. Các chủ, thuộc hạ đã xem địa đồ, khu vực gần đây nhất chính là Bình Đán, dựa theo tốc độ trước mắt thì ba tháng nữa sẽ đến nơi.” Khổng Văn nói.
Lục Châu lẩm bẩm: “Ba tháng… vậy tiếp tục đi thôi.”
Khi còn ở kim liên, không ai ngờ được bí ẩn chi địa có thể rộng lớn đến vậy. Mỗi ngày đều đi không ngừng nghỉ, tất cả mọi người đều đã tôi luyện được tinh thần thép, sẵn sàng đối mặt với đủ mọi hoàn cảnh ác liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận