Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1306

“Ngươi có biết Tiêu Vân Hoà đang ở đâu không?” Lục Châu hỏi.
Lục Thiên Sơn lắc đầu.
Lúc này, Tư Vô Nhai lại lên tiếng: “Sư phụ, Tiêu tháp chủ sớm muộn gì cũng sẽ quay về Hắc Tháp.”
Lục Châu gật đầu. Vậy thì đành phải ôm cây đợi thỏ.
“Truyền tin cho Giang Cửu Lý, bảo hắn lưu ý việc này.”
Tư Vô Nhai nói:
“Giang Cửu Lý chỉ là thẩm phán giả, rất khó có thể quyết định chuyện trong thượng tầng nghị hội. Huống hồ gì Tiêu Vân Hoà và sư phụ có quan hệ không tệ, bọn hắn càng ước gì người không biết rõ chuyện này… Đồ nhi cho là chúng ta nên câu thông với tứ trưởng lão Hắc Tháp Lữ Tư. Trong sự kiện tập thể Hắc Tháp bị hạ thấp, Lữ Tư không hề bị tổn hao một sợi tóc nào, kẻ này là người giảo hoạt, tuy mang danh phái bảo thủ nhưng lại là loại người dễ bị lay động nhất.”
“Việc này giao cho ngươi.”
“Vâng.”
Sự kiện Hắc Tháp tập thể hạ thấp đều là nhờ có Thẻ Thái Huyền, không có nó Lục Châu luôn cảm thấy không ổn thoả. Có lão thất xử lý chuyện này sẽ tốt hơn nhiều.
Lục Châu nhìn ra sắc trời bên ngoài, vừa định đứng dậy rời đi thì lão quản gia từ bên ngoài chạy vào bẩm báo:
“Lão gia, người trong cung tới.”
Lục Thiên Sơn đứng lên, tức giận nói: “Khinh người quá đáng!”
Vừa cầm Lam Thuỷ Tinh của người ta mà không hỏi một câu thì có vẻ vô tình quá. Huống chi nơi này còn là nhà của Lục Ly, tổ tiên bọn hắn trông giống mình y hệt, xem như là một loại duyên phận, Lục Châu bèn hỏi:
“Chuyện gì xảy ra?”
Lục Thiên Sơn tức giận nói: “Nhớ năm đó ta tự mình dẫn đại quân chinh phạt dị tộc, dẹp yên man di, càn quét khắp vùng tây bộ thảo nguyên đến bờ biển Hắc Hải. Hiện nay quốc thái dân an nên không cần ta nữa rồi? Ai cũng muốn đến chém ta một dao?”
Hắn bình phục tâm tình, thở dài một tiếng: “Chỉ trách Lục gia ta không biết tranh đấu, không oán ai được.”
Đúng lúc này, bên ngoài đại sảnh có một đám người tràn vào đứng trong khoảnh sân rộng rãi.
Thái giám cầm đầu cao giọng nói: “Lục tướng quân tiếp chỉ.”
Lục Thiên Sơn không thèm để ý mà chắp tay sau lưng, xoay người đưa lưng về phía thái giám. Lão quản gia gấp gáp đến đỏ mặt, hết nhìn trái lại nhìn phải.
“Lục tướng quân tiếp chỉ.”
Lại một tiếng nói vang vọng quanh quẩn cả Lục phủ, lần này có sử dụng nguyên khí.
Đám tu hành giả hộ vệ trong phủ cấp tốc lướt tới, gia quyến trong phủ cũng có mặt đông đủ.
Thái giám nhìn thấy Lục phu nhân ung dung hoa quý liền nói:
“Lục phu nhân, Lục tướng quân đâu? Mau gọi ra tiếp chỉ.”
Đám nữ quyến không dám thay lão gia làm chủ, bắt đầu nghị luận ầm ĩ, trên mặt lộ vẻ khó xử.
“Phu nhân, mau khuyên lão gia ra tiếp chỉ đi.”
“Kháng chỉ là đại tội, Lục gia chúng ta không chịu đựng nổi đâu.”
Bọn họ đều biết địa vị của Lục gia trong vương đình ngày càng bị hạ thấp, cũng biết ngày này sớm muộn gì cũng đến, nhưng không ngờ là sớm như thế.
Lục phu nhân quay đầu nói với đám nữ quyến: “Các ngươi đi cùng ta.”
“Vâng.”
Nhóm nữ quyến kéo nhau đi vào phòng tiếp khách. Còn chưa đi lên bậc thang đã nghe thấy có giọng nói truyền ra: “Không được tiến vào.”
Lục phu nhân và nhóm nữ quyến đồng loạt dừng bước.
Lục Thiên Sơn tiếp tục nói: “Trương công công, thánh chỉ cứ lưu lại đó, ngươi đi được rồi.”
“Không tận mắt thấy Lục tướng quân tiếp chỉ, ta rất khó bàn giao lại với hoàng thượng, mong tướng quân đừng làm khó ta.” Trương công công nói.
Hắn cũng chỉ là một tên thái giám, rất khó có thể tiếp nhận cơn phẫn nộ của hoàng quyền.
Lục Thiên Sơn bất đắc dĩ bước ra.
Trương công công vừa định đọc thánh chỉ, Lục Thiên Sơn đã cầm lấy thánh chỉ, nói: “Không cần đọc, ta đã tiếp chỉ.”
Trương công công không giận mà còn cười:
“Thấy thánh chỉ như thấy hoàng thượng, nếu không phải vì quan hệ cá nhân của chúng ta khá tốt, chỉ riêng tội ngỗ nghịch kháng chỉ thôi đã có thể khép ngài vào tội chết.”
Lục Thiên Sơn nói:
“Trương công công, ngươi nhìn xem bản tướng quân có sợ hãi không? Toàn bộ các ngươi cộng lại cũng không hung tàn hơn đám man di mọi rợ kia được.”
“Khi bản tướng quân tung hoành sa trường, ngươi còn chưa có quyền lên tiếng đâu.”
Trương công công nói:
“Lục tướng quân, ngài trút giận lên đầu ta thì có được gì? Thôi, ngài đã tiếp chỉ rồi, thánh chỉ không đọc cũng được. Chúng ta đi !”
Nói xong hắn vung cây phất trần trong tay, xoay người rời đi.
Hắn chỉ là một công công, dù có lúc ỷ thế hiếp người cũng sẽ không dám động đến trên đầu Lục gia. Căng hết cỡ cũng chỉ có thể chiếm tiện nghi vài câu ngoài miệng mà thôi.
“Chờ đã.”
Trong sảnh truyền đến tiếng nói bình tĩnh của Lục Châu.
Trương công công khẽ giật mình. Hắn vốn là cao thủ tu hành, vừa nghe được âm thanh này đã biết là nhằm vào hắn. Hắn xoay ngoài nhìn vào trong sân.
Từ trong phòng khách có hai người trẻ tuổi khí độ bức người bước ra, người bên trái đứng chắp tay sau lưng, người bên phải cung kính mà đứng.
“Đây là ai?”
“Lục gia có khách sao?”
“Trông rất trẻ trung, là công tử nhà quyền quý nào ở Đại Đô thành à?”
Mấy người trong Lục phủ đưa mắt nhìn nhau. Cũng may bức chân dung của Lục chân nhân không có mấy người được nhìn thấy nên không ai cảm thấy kỳ quái.
Chỉ có Lục Thiên Sơn xoay người lại hành lễ: “Lục các chủ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận