Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1200

"Lục tiền bối!"
"Sư phụ!"
"Lục huynh!"
Trên mặt mọi người tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Một chiêu… chỉ cần một chiêu đã có thể đánh bại Lục huynh?
Tiêu Vân Hòa nhìn về phía vị trí hắn và đám người Bạch Ốc Hàn Môn từng đứng.
Trên ngọn núi đó đang có hai toà pháp thân cao sừng sững, bên trái là hắc sắc Thiên Giới Bà Sa, đầu đội vương miện, sau lưng có hắc sắc Tinh Bàn mười Mệnh Cách lập loè quang mang; bên phải là bạch sắc Thiên Giới Bà Sa cũng đội vương miện, bạch sắc Tinh Bàn mười Mệnh Cách toả ánh sáng chói mắt.
Hai tòa pháp thân đều cao tám mươi lăm trượng!
"Đệ tử Bạch Tháp đâu rồi?" Người đứng bên phải cúi đầu tìm kiếm, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên thân Ninh Vạn Khoảnh. "Ninh Vạn Khoảnh?"
Ninh Vạn Khoảnh nhìn thấy hắn bèn cố nén cảm xúc bi phẫn lại. "Ninh Vạn Khoảnh bái kiến đại trưởng lão!"
Tiêu Vân Hòa cau mày, thầm hô không ổn.
"Là Bạch Tháp đại trưởng lão Hứa Trần, Hắc Tháp đại trưởng lão Sử Ưu Nhiên."
Khi nhìn thấy Sử Ưu Nhiên, trong mắt Tiêu Vân Hòa lóe lên vẻ phẫn nộ.
Người này đã từng là cánh tay phải đắc lực của hắn. Nhưng bây giờ lại là chó săn trung thành nhất của kẻ thù.
Sử Ưu Nhiên nói: "Đệ tử Hắc Tháp cũng không thấy bóng dáng... Hứa Trần, chúng ta đánh nhau lâu như vậy vẫn không bắt được Anh Chiêu."
Đúng lúc này, trong một góc núi cách đó không xa đột nhiên có một tu hành giả mặc hắc bào bay ra, lăng không quỳ xuống trước mặt hai người, nói nhỏ mấy câu rồi chỉ tay về phía dãy núi.
Không nghe được hắn đang nói cái gì, nhưng Tiêu Vân Hòa đã đoán ra, bắt đầu suy nghĩ đối sách.
Nghe hắc bào tu hành giả báo cáo xong, Sử Ưu Nhiên nhìn về dãy núi va chạm với Lục Châu, chậm rãi nói: "Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu đang nằm trong tay hắn?"
"Đúng vậy, đại nhân... Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy hắn giết Diệp Lưu Vân."
"Giết Diệp Lưu Vân?" Hứa Trần cười ha hả, "Thú vị, thú vị..."
Sử Ưu Nhiên nói: "Ta phải nói lại lần nữa, hôm nay không cần biết chúng ta thu hoạch được gì, đều phải phân ra làm đôi, ta một nửa ngươi một nửa, kể cả Mệnh Cách Chi Tâm."
"Đó là đương nhiên."
Hai người đã đánh hồi lâu, rốt cuộc cũng đạt thành nhất trí nên mới hoà hảo như bây giờ.
Sử Ưu Nhiên nhìn về phía dãy núi, đột nhiên nhấc chưởng, bổ ra một đạo sóng xung kích.
Oanh!
Đá vụn lại lần nữa rơi xuống.
Thấy cảnh này, Vu Chính Hải nắm chặt nắm đấm, trong lòng không thể tin được việc sư phụ mình không còn là vô địch.
Hứa Trần thản nhiên nói: "Có thể giết Diệp Lưu Vân thì người này ít nhất cũng là tám mệnh cách, một chưởng không đủ để giết chết hắn."
Song chưởng đánh ra bay về phía dãy núi. Sóng xung kích có lực lượng không khác gì cương ấn.
Phanh phanh phanh, phanh phanh phanh...
Dãy núi dày cả trăm trượng vậy mà bị đánh xuyên thủng tạo thành một lỗ hổng khổng lồ.
Hứa Trần hài lòng gật đầu: "Hắn tất phải chết. Ninh Vạn Khoảnh, đi nhặt viên Mệnh Cách Chi Tâm về."
"Việc này..." Ninh Vạn Khoảnh hơi do dự một chút nhưng vẫn đáp, "Vâng."
"Sư phụ!!"
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung nhanh như thiểm điện bay về phía Ninh Vạn Khoảnh, tốc độ không hề thua kém Ninh Vạn Khoảnh dù chỉ một chút.
"A?" Hứa Trần cảm thấy tu hành giả đột nhiên xuất hiện này không đơn giản, "Là đệ tử của hắn? Có thể chịu được một chưởng của ta hay không?"
Nói xong hắn lập tức nhấc tay, chưởng ấn ập vào lưng Ngu Thượng Nhung.
"Nhị sư đệ!!"
Thấy cảnh này, Tiêu Vân Hòa lắc đầu thở dài, đưa tay vịn chặt bờ vai Vu Chính Hải không cho hắn làm ra hành động ngu ngốc nào. "Để ta."
Lòng bàn tay Tiêu Vân Hoà xuất hiện vũ khí sáu cạnh, hư ảnh nhoáng lên, nhanh như chớp đã đứng ngăn giữa chưởng ấn và Ngu Thượng Nhung.
Oanh!
"Lại thêm một tên?"
Tiêu Vân Hòa bay ra trước mặt Ngu Thượng Nhung, đưa tay cản lại, khẽ nói: "Ngươi cứ nói mình là đệ tử Bạch Ốc Hàn Môn, bọn hắn không dám lạm sát kẻ vô tội. Việc còn lại cứ để ta."
"Tiêu tháp chủ..." Vừa rồi tình thế cấp bách, Ngu Thượng Nhung có chút mất phương hướng.
"Ta không sao..."
"Nhưng ông làm sao cản nổi bọn hắn?" Ngu Thượng Nhung nhíu mày.
"Thử xem thế nào..." Tiêu Vân Hòa nói, "Lục huynh hẳn đã bị thương khi Diệp Lưu Vân ám toán... Ngươi mang Lục huynh chạy về phía nam đi, nhớ kỹ, đừng quay đầu lại."
Hắn đẩy ra một chưởng, Ngu Thượng Nhung tiếp tục bay về phía Ninh Vạn Khoảnh.
Tiêu Vân Hòa đã biết từ lâu Ngu Thượng Nhung không phải là thập diệp thông thường, hắn tin tưởng đồ đệ của Lục huynh có thể làm tốt chuyện này.
Hắn cũng chỉ có thể làm như thế.
Sử Ưu Nhiên nhận ra Tiêu Vân Hoà, khom người chắp tay thi lễ, cười cợt nói: "Thì ra là Tháp chủ đại nhân."
Hứa Trần cả kinh: "Tháp chủ Hắc Tháp?! Ngươi !"
"Quên nói hết câu, đây là Tháp chủ tiền nhiệm." Sử Ưu Nhiên nói.
"Tháp chủ tiền nhiệm?" Hứa Trần nhìn kỹ lại, đúng là vậy thật, bèn thở phào một hơi.
Sử Ưu Nhiên nói với Tiêu Vân Hòa: "Không biết Tháp chủ đại nhân giá lâm là có việc gì?"
Tiêu Vân Hòa lạnh nhạt nói:
"Sử Ưu Nhiên, đừng có dối trá giả vờ giả vịt như vậy. Lúc trước khi ta còn ở Hắc Tháp, ngươi còn chưa từng tỏ ra cung kính như thế này đâu."
"Tháp chủ đại nhân cần gì phải tức giận, ta kính trọng ngươi là việc nên làm. Suy cho cùng thời điểm đó ngươi cũng rất chiếu cố ta nha..."
"Thế nhưng ngươi vẫn là chó săn của người khác."
Sử Ưu Nhiên cau mày, lắc đầu nói: "Ta không thích cái từ đó." Nói xong hắn ngang nhiên xuất chưởng.
Chưởng ấn vọt tới trước với tốc độ cực nhanh tạo thành sóng xung kích. Tiêu Vân Hòa nâng lên song chưởng, phanh.
Tiêu Vân Hoà bay ngược ra sau trăm thước, ổn định lại thân hình.
Sử Ưu Nhiên nói: "Sáu cạnh??"
Hắn vừa nói xong, thân ảnh Tiêu Vân Hòa biến mất.
Đại trưởng lão Bạch Tháp Hứa Trần nói: "Ngươi không định đuổi theo?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận