Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1776: Nghịch đảo thời gian

Trong Hi Hoà điện.
Mỗi ngày Lam Hi Hoà đều đứng trước cửa điện thưởng thức mỹ cảnh, ngày qua ngày không hề gián đoạn.
Nàng chờ đợi không biết đã bao lâu nhưng tin tức truyền về vẫn hệt như trước. Lam y nữ hầu từ xa đi tới, khom người nói:
“Chủ nhân, Diệp Thiên Tâm vẫn chưa trở về Bạch Tháp, cũng không có tin tức của Lục các chủ.”
Lam Hi Hoà mặt không đổi sắc nói: “Tiếp tục tìm hiểu.”
Nàng không còn tâm tư để tu luyện. Nàng biết Thái Hư đã phái rất nhiều người đến bí ẩn chi địa, mà điều này cũng có nghĩa là hiện tượng mất cân bằng đã không thể vãn hồi.
Lam Hi Hoà tìm hiểu tin tức khắp nơi, nhưng Thánh Điện không màng thế sự, mà Âu Dương tiên sinh cũng không có tin tức gì mới.
“Rốt cuộc Thiên Khải Chi Trụ đã xảy ra chuyện gì?” Lam Hi Hoà thì thào tự nhủ.
Tu hành không phân năm tháng, nhân sinh như nước chảy.
Trên bầu trời có một bầy hung thú đang bay lướt qua. Lục Châu đột nhiên nghe được một tiếng vang.
Hắn mở mắt nhìn về phía Mệnh Cung, nhưng lúc này Mệnh Cung vẫn đang duy trì trạng thái khai Mệnh Cách, còn chưa hoàn thành.
Lục Châu khẽ nhíu mày: “Thời gian không ổn.”
Hắn có thể cảm giác được rõ ràng thời gian xảy ra vấn đề, bèn mở giao diện Hệ thống ra xem.
Lục Châu nhìn chằm chằm vào bảng thọ mệnh suốt một canh giờ, quả nhiên cột thọ mệnh đang trong trạng thái cố định, không hề có chút thay đổi nào.
Chẳng lẽ thời gian khôi phục rồi?
Lục Châu đứng lên, áp súc Mệnh Cung nhỏ lại rồi giấu trong tay áo, hư ảnh vọt lên không trung.
Gió cũng bất động, mê vụ không di chuyển. Toàn bộ khu rừng tựa như bị ấn nút dừng lại.
Lục Châu bay lên thật cao, khi chạm phải nóc tầng bình chướng, hắn nhìn ra bầu trời bên ngoài.
Nơi đó có một con cự thú phi cầm đang lăng không bay lượn, nhưng hai cánh nó vỗ chậm vô cùng, mãi cũng chưa xong một lần đập cánh.
“…Thời gian bên trong cổ trận trôi chậm lại?”
Để xác định suy đoán này, Lục Châu ngồi xếp bằng, quan sát giao diện thọ mệnh. Hiện tại tuổi thọ còn lại của hắn là 47.287 năm.
Sang ngày hôm sau, Lục Châu kiểm tra lại số lượng thọ mệnh, phát hiện nó không hề bị trừ đi một ngày nào.
“Quả nhiên là thời gian chậm lại.”
Đúng lúc này, Mạnh Trường Đông và Triệu Hồng Phất từ xa bay tới, hớt hải nói: “Các chủ.”
“Nói đi.”
“Thời gian cổ trận phát sinh biến hoá, hiện tại nó đang chảy chậm hơn thời gian thực bên ngoài!” Mạnh Trường Đông nói.
Lục Châu gật đầu: “Tình hình của mọi người thế nào?”
“Vẫn như thường, duy chỉ có thời gian không đúng, ta sợ là sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành.”
“Đoạn thời gian này các ngươi có tìm ra phương pháp phá trận chưa?”
Triệu Hồng Phất lắc đầu: “Cổ trận này quá phức tạp, thứ cho thuộc hạ vô năng.”
“Việc này không trách được ngươi.”
Lục Châu lấy Thái Hư Kính ra, truyền lực lượng Thiên Tướng vào rồi rọi ra tứ phía.
Toàn bộ phù văn trên cây cỏ đại thụ đều đã thay đổi, có thể thấy cổ trận đã cải biến kết cấu bên trong.
Lục Châu đánh ra một chưởng, chưởng ấn đánh trúng tự phù rồi tự động tiêu tán giữa thiên địa, không gây ra chút ảnh hưởng nào.
Thấy Các chủ cũng bó tay không có biện pháp, Mạnh Trường Đông và Triệu Hồng Phất càng thêm lo lắng. Bọn hắn sợ tất cả mọi người sẽ bị vây ở đây cả đời.
“Làm sao bây giờ?”
“Thông báo cho mọi người thời gian đã chậm lại, nên dùng để củng cố tu vi. Bản toạ sẽ tìm cách phá trận.”
“Vâng.”
Khi hai người ngẩng đầu lên lần nữa, Lục Châu đã biến mất.
Lục Châu cưỡi Bạch Trạch bay một vòng khắp khu rừng, một canh giờ sau trở lại chỗ cũ. Hắn không tiếp tục bay vòng nữa mà phóng thẳng lên cao.
Lên đến không trung, Lục Châu lấy Thái Hư Kính ra. Thái Hư Kính toả sáng như một vầng mặt trời, chiếu rọi khắp khu rừng.
Đám người Ma Thiên Các ngẩng đầu nhìn lên, bọn hắn không rõ Các chủ đang làm gì.
Lúc này, toàn bộ cây cỏ thụ mộc bên dưới đều ám màu kim sắc và lam sắc, ấn phù trôi nổi khắp nơi khiến người người hoa mắt.
Lục Châu buông tay, Thái Hư Kính lăng không lơ lửng giữa không trung. Hai tay hắn chập lại, mặc niệm thần thông Vô Lượng Thôi Diễn.
Lục Châu nhìn thấy trước mặt mình mở ra vô số con đường, vô số đạo thân ảnh đang vọt về bốn phương tám hướng, đi trên những con đường đó. Có người về lại chỗ cũ, có người xuất hiện ở một xó xỉnh khác trong rừng, cũng có người chết ngay tại chỗ.
Lục Châu không ngừng thôi diễn. Bởi vì dùng quá nhiều lực lượng Thiên Tướng nên toàn thân Lục Châu như bị bao phủ trong lam sắc điện hồ, ngạo nghễ trôi nổi trên cao.
Đứng phía sau đám người, Tưởng Đông Thiện trợn tròn mắt, âm thầm kinh hãi: “Thật sự là ngươi sao?”
Mà ngay lúc này, Lục Châu đột nhiên mở mắt, sử dụng thần thông thiên nhãn, lam đồng nở rộ!
Tưởng Đông Thiện vội vã lui lại, đâm sầm vào một cây cổ thụ khiến lá cây rơi lả tả xuống đất.
Minh Thế Nhân đứng phía sau hắn bỗng lên tiếng: “Ngươi có vẻ rất căng thẳng.”
Tưởng Đông Thiện giật nảy mình, quay đầu nhìn lại: “Không có… ta chỉ hơi kinh ngạc thôi.”
“Thời gian đột nhiên bị chậm lại, ngươi có thấy kỳ quái hay không?”
“Kỳ quái… Hả? Thời gian bị chậm lại rồi?” Tưởng Đông Thiện ngẩng đầu nhìn lên.
Tít trên cao, con cự thú phi cầm kia vẫn đang không ngừng vỗ cánh, động tác của nó cực kỳ chậm chạp.
“Ngươi nhìn con chim kia đi, chỉ sợ là một trăm năm nữa nó cũng chưa bay ra khỏi Chấp Từ. Mà nếu lúc này có người ở bên ngoài trận nhìn vào chúng ta, hẳn cũng cảm thấy chúng ta giống hệt một đám rùa đen.” Minh Thế Nhân nói.
“Ách… tứ tiên sinh ví von thật độc đáo.” Tưởng Đông Thiện lúng túng nói.
Ông !
Kim sắc pháp thân xuất hiện. Toà pháp thân cao 235 trượng xen lẫn với lực lượng Thiên Tướng như muốn che khuất cả Thiên Khải Chi Trụ phía xa.
Đám người nhìn thấy trên Tinh Bàn bỗng toả ra một vầng sáng chói mắt.
Tần Nại Hà kinh ngạc nói: “Các chủ sắp thành thánh rồi?”
“Cái gì mà thành thánh?”
Tinh Bàn hiện ra vầng sáng chính là tiêu chí để thành thánh.” Tần Nại Hà đáp.
Tưởng Đông Thiện cau mày.
Kim sắc pháp thân xoay người, vầng sáng kia bắn về phía rừng cây. Thái Hư Kính cũng rọi xuống nơi đó.
Mạnh Trường Đông nhìn thấy những ấn phù trong cổ trận đang từ từ sắp xếp lại thành một con đường, lập tức hưng phấn hô lên: “Là lối ra!”
“Thì ra Các chủ đang tìm kiếm lối ra!” Triệu Hồng Phất kinh ngạc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận