Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1356

“Thật chứ?”
“Nếu dám có nửa lời dối trá, ngày khác Lục Các chủ đến lấy đầu ta, ta sẽ không có một lời oán hận nào.” Lữ Tư cam đoan. “Ta hoài nghi Đại Viên vương đình đang khởi động kế hoạch thanh trừ hồng liên giới.”
Lục Châu nhíu mày hỏi: “Kế hoạch thanh trừ không phải là của Hắc Tháp các ngươi sao?”
Lữ Tư thành thật đáp:
“Nói đúng hơn thì toàn bộ thế lực trong hắc liên giới đều tham dự vào kế hoạch này. Mục đích chính của kế hoạch thanh trừ là để thanh trừ những chướng ngại ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân, giúp hoàn toàn khống chế mục tiêu. Cách một đoạn thời gian, hải thú trong Vô Tận Hải sẽ đến quấy nhiễu nhân loại. Rất có thể Đại Viên vương đình muốn mượn nhờ lực lượng hung thú để đánh hạ hồng liên…”
“Lá gan không nhỏ.” Lục Châu nói.
Nghe vậy, Lữ Tư nghi hoặc nói: “Lục các chủ đến từ kim liên giới, bọn hắn hẳn là không dám làm gì kim liên giới đâu.”
“Chẳng lẽ không ai nói cho ngươi biết hồng liên giới cũng là địa bàn của lão phu?” Lục Châu thản nhiên nói.
Lữ Tư đổ mồ hôi, miệng đắng lưỡi khô, nhẹ gật đầu nói: “Hắc Tháp không hề có ý đối địch với Ma Thiên Các, mong Lục các chủ thứ lỗi.”
“Trở về nói cho Hạ tháp chủ biết, sự kiện tập thể Hắc Tháp hạ thấp xảy ra một lần thì cũng có thể có lần thứ hai.”
Toàn thân Lữ Tư run lên, khom người đáp: “Vâng.”
Lữ Tư cung kính lùi hai bước rồi đứng dậy, phất tay với đám người Hắc Tháp. Toàn bộ thành viên Hắc Tháp đồng loạt khom người với Lục Châu, sau đó cùng Lữ Tư đạp không bay đi.
Bay được một đoạn thật xa, xác định Lục Châu không thể nhìn thấy nữa, Lữ Tư mới nâng tay ra hiệu. “Dừng lại.”
“Lữ trưởng lão, chẳng lẽ chúng ta cứ thế mà rời đi thật sao?”
“Thú tai tất sẽ có hung thú cao giai và thú vương. U Minh Lang Vương đã bị Lục các chủ đánh giết, chúng ta chỉ có thể từ bỏ. Lúc này không cần trở về Hắc Tháp mà nên đến Kiếm Nam đạo một chuyến. Nơi đó địa thế trũng, nếu may mắn có thể gặp được một ít hung thú cao giai.” Lữ Tư nói.
“Nếu gặp người của vương đình thì phải làm sao?”
“Tránh mặt.”
Đám tu hành giả Hắc Tháp gật đầu.
Dựa theo tình hình trước mắt, phương thức ổn thoả nhất đối với Hắc Tháp chính là không tham dự vào kế hoạch của Đại Viên vương đình, làm ngư ông đắc lợi. Bọn hắn đánh càng hăng, Hắc Tháp càng có lợi.
Đám người Hắc Tháp thay đổi phương hướng bay về phía Kiếm Nam đạo, chỉ trong chốc lát đã biến mất không thấy gì nữa.
Bên bờ Vô Tận Hải.
Đến bây giờ đầu óc Lục Ly vẫn còn mơ hồ như lọt vào trong sương mù. Vừa rồi từ biểu hiện của sư phụ lão bát, hẳn chỉ có tu vi sáu Mệnh Cách hoặc bảy, tám Mệnh Cách là cùng, thực lực gần với thẩm phán giả. Vì sao Lữ Tư và đám thành viên Hắc Tháp lại cung kính e sợ hắn đến vậy? Rất không hợp lý.
Lục Ly hồ nghi hỏi: “Sự kiện tập thể Hắc Tháp hạ thấp là gì?”
Lục Châu quay đầu nhìn hắn, nói: “Ý trên mặt chữ.”
Ba tu hành giả vừa nãy đứng quan chiến bước tới trước mặt Lục Châu, quỳ xuống nói:
“Không ngờ lại có thể gặp Lục các chủ ở đây, xin nhận của vãn bối một lạy.”
Lục Ly cạn lời.
Có phải hơi quá rồi không? Sao người người thấy Các chủ đều có thái độ khiêm nhường như vậy?
Lục Châu nói: “Đứng lên đi.”
“Tạ ơn Lục các chủ.”
Ba người đứng dậy, trên mặt tràn đầy sùng kính nói: “Cũng may Lục các chủ kịp thời xuất hiện, giết chết U Minh Lang Vương. Nếu không thành trì gần Thiên Luân sơn mạch sẽ gặp tai nạn thảm khốc rồi. Thật may mắn làm sao!”
Lục Châu hỏi: “Vì sao U Minh Lang Vương lại xuất hiện ở Thiên Luân sơn mạch?”
“Có lẽ là có người hoặc hung thú có trí tuệ cao thao túng. Chúng ta chỉ là tiểu nhân vật, không biết được những chuyện phức tạp này.”
Nói có lý, trở về hỏi Tư Vô Nhai thì hơn. Nghĩ vậy, Lục Châu nói: “Hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm, mọi người giải tán đi.”
“Vâng.” Ba người cung kính xoay người rời đi.
Lục Châu nhìn về phía Chư Hồng Cộng còn quỳ rạp dưới đất, lắc đầu nói: “Còn không mau đứng lên?”
“Sư phụ…” Lúc này Chư Hồng Cộng mới dám đứng dậy, vẻ mặt nịnh nọt nói.
“Mới bước vào thập nhất diệp, đừng có kiêu ngạo như thế.”
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
Lục Ly lại càng thêm kinh ngạc: “Các chủ thấy thập nhất diệp mà không kinh ngạc chút nào sao?”
Không đợi Lục Châu mở miệng, Chư Hồng Cộng đã lên tiếng: “Nói nhảm, sư phụ ta kiến thức rộng rãi, sao ông có thể so sánh được.”
Lục Ly câm nín.
“Về hoàng thành rồi nói.”
“Vâng.”
Nửa ngày sau, trong kinh đô.
Lục Châu vừa đến hoàng thành, rất nhiều tu hành giả vội vàng ra nghênh đón.
Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Tiểu Diên Nhi, Hải Loa và mấy người Ma Thiên Các cấp tốc bay ra, vừa thấy hình tượng lão niên của sư phụ, ai nấy đều ngơ ngác một phen.
“Sư phụ, sư phụ… người…” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía chòm râu bạc của Lục Châu.
“Không được vô lễ.” Vu Chính Hải nói.
“Nha.”
Năng lực tiếp nhận của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đã mạnh hơn trước kia nhiều.
Lục Châu nhìn lướt qua mọi người rồi hỏi: “Lão thất đâu?”
“Thất sư đệ ở Thiên Vũ Viện.”
“Gọi hắn tới, vi sư muốn gặp hắn.”
“Vâng.”
Nói xong, Lục Châu phi hành về phía Dưỡng Sinh điện, lười giải thích việc ngoại hình của mình đã thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận