Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1403

Ông.
Trên người hai người truyền đến động tĩnh.
Vệ Giang Nam vội vàng khom người nói: “Thật xin lỗi, chúng ta phải trở về phục mệnh rồi.”
“Phục mệnh?” Lục Châu nghi hoặc.
“Muốn sinh tồn thì chỉ có thể phụ thuộc vào người khác. Nếu được lựa chọn, chúng ta cũng không muốn đánh đổi tính mạng của mình để tìm Huyền Mệnh Thảo như thế.”
“Được rồi, lão phu không phải kẻ thích miễn cưỡng người khác. Bỏ lỡ cơ duyên này chỉ có thể trách các ngươi không có phúc tiêu thụ.” Lục Châu nói.
Vệ Giang Nam khẽ giật mình.
Vệ Kính Nghiệp kéo góc áo hắn. Vệ Giang Nam không ngừng hồi tưởng lại cảnh tượng Lục Châu xuất kiếm. Thấy Lục Châu muốn đi, hắn vội nói:
“Vãn bối có một chuyện muốn nhờ, mong Lục tiền bối đáp ứng.”
“Chuyện gì?”
“Vãn bối muốn nhìn Tinh Bàn của Lục tiền bối một chút. Vãn bối biết thỉnh cầu này là quá phận…”
Ông.
“Như ngươi mong muốn.”
Năm ngón tay Lục Châu vươn ra, lòng bàn tay hướng xuống, Thái Huyền chi lực bộc phát.
Một lam sắc Tinh Bàn từ nhỏ biến thành lớn, toát ra quang mang màu xanh thẳm giữa thiên địa u ám. Tinh Bàn chỉ có đường kính dài mấy thước, sau đó tiêu tán giữa không trung.
Vệ Giang Nam và Vệ Kính Nghiệp sững sờ tại chỗ.
Rốt cuộc là kim sắc hay là lam sắc?
Cái trước còn có thể lý giải, cái sau chưa thấy bao giờ! Đây là một loại Tinh Bàn mới chăng?
Ngay cả ánh mắt của Lam Hi Hoà cũng phức tạp vô cùng. Thường thức nói cho bọn hắn, một tu hành giả muốn đồng thời nắm giữ hai loại màu sắc trở lên là việc không thể nào. Chỉ có một số rất ít tình huống đặc biệt như bị trúng vu thuật, hoặc như dung nhập chưa hoàn toàn mới có mà thôi.
Nhìn lam sắc Tinh Bàn, rõ ràng là không thuộc vào những trường hợp đặc biệt.
Vệ Kính Nghiệp là người ngay thẳng lỗ mãng, gặp phải tình huống này đều mộng bức ngây ngẩn. Vệ Giang Nam thì lý trí hơn, sau một phen suy tư, hắn có mấy điểm xác nhận:
Một, Tần Mạch Thương hẳn là bị vị tiền bối này đánh bị thương, lấy đi một Mệnh Cách, song phương kết thù.
Hai, không nên trông mặt mà bắt hình dong, nữ nhân bên cạnh hắn ta có tu vi không kém gì hai người.
Ba, cũng là điểm mấu chốt nhất, tu hành giả họ Lục này rất có thể là người đến từ Thái Hư.
Vệ Giang Nam là người thông minh, điểm này đã trợ giúp hắn thành công tránh đi quỷ môn quan vô số lần tại bí ẩn chi địa. Lần này cũng không ngoại lệ.
Vệ Giang Nam nói: “Mở rộng tầm mắt, mở rộng tầm mắt…”
Lam Hi Hoà ban đầu cũng có cảm giác này, giống như Tiêu Vân Hoà, nàng cho rằng Lục Châu là đại lão Thái Hư. Nhưng càng biết về người này, nàng càng nhận ra sự thật không phải như thế.
“Ngươi từng thấy qua?” Lam Hi Hoà mở miệng hỏi.
Vệ Giang Nam lắc đầu: “Chưa từng thấy.”
“Vậy ngươi kinh ngạc cái gì?” Lam Hi Hoà mỉm cười hỏi.
“Trước đây thật lâu, Đại Cầm đã lưu truyền một truyền thuyết. Thiên địa vốn là một thể, bởi vì không thể kháng cự lực lượng thần bí chia cắt nên mới dần dần tách ra thành từng mảnh lục địa trôi ra xa, từ đó nhân loại bị phân chia thành các giới.” Vệ Giang Nam nói.
“Ý ngươi là, Lục các chủ nắm giữ lực lượng Tinh Bàn chính là lực lượng thần bí kia? Vậy đây là cái gì?”.
Nàng cũng vươn tay, lòng bàn tay úp xuống. Bạch sắc Tinh Bàn xuất hiện, giữa các ngón tay bắn ra quang hoa màu lam nhạt lưu chuyển khắp Tinh Bàn… Nhưng lam quang rất nhạt, chỉ lưu lại một chút vết tích rồi biến mất.
“Đây là…”
Trong lòng Vệ Giang Nam kinh ngạc không thôi. Chẳng lẽ hai người này đều đến từ Thái Hư?
Lục Châu liếc mắt nhìn Lam Hi Hoà. Hôm nay lời nói cử chỉ của nàng có hơi quái dị, nàng đang muốn chứng minh cái gì?
Nhưng trước mắt không phải thời điểm thích hợp để hỏi.
Vệ Giang Nam lại khom người nói: “Chúng ta thật sự là có mắt mà không thấy thái sơn, suýt chút nữa đã đắc tội cao nhân.”
Lục Châu gật đầu:
“Không sao, lão phu không phải người lòng dạ hẹp hòi. Các ngươi đến bí ẩn chi địa bằng cách nào?”
Vệ Giang Nam đáp: “Hai huynh đệ ta nhận nhiệm vụ đến bí ẩn chi địa đào Huyền Mệnh Thảo để đổi một số công pháp hoặc đan dược vũ khí thượng đẳng. Công hội treo thưởng có phù văn thông đạo đi thông đến bí ẩn chi địa, cách nơi đây khoảng mấy ngàn dặm.”
“Mấy ngàn dặm…”
Xa như vậy?
Vệ Giang Nam nhớ tới vừa rồi Lục Châu có nhờ vả mấy chuyện, bèn nói ngay: “Lục tiền bối, xin thứ cho huynh đệ ta không thể giúp được. Khi trở về phù văn thông đạo để phục mệnh sẽ có người kiểm tra toàn thân chúng ta, nên dù là phù chỉ, phù văn hay đồ vật gì cũng sẽ bị tra ra được.”
Vệ Kính Nghiệp cũng gật đầu nói: “Nếu được lựa chọn, chúng ta cũng không nguyện ý làm loại việc lúc nào cũng có thể mất mạng này.”
Lục Châu lắc đầu: “Thôi, các ngươi cũng không dễ dàng. Các ngươi đến bí ẩn chi địa bao lâu rồi?”
“Chưa đến nửa năm.”
“Nửa năm?” Lục Châu kinh ngạc.
Tại hoàn cảnh ác liệt như vậy mà sống được nửa năm, còn phải thời thời khắc khắc đề phòng hung thú nguy hiểm, đích thật là một việc phi thường khó khăn. Đừng nói là bí ẩn chi địa, để một người bình thường sống trong hậu hoa viên nửa năm cũng đủ để bức điên người ta rồi.
Quả nhiên, người sống trên đời này chẳng ai dễ dàng.
Rầm rầm !
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đám phi cầm đang từ từ hội tụ, mê vụ bay loạn trong không trung.
Vệ Giang Nam quay đầu nhìn rồi nói: “Thú vương chết rồi, tân thú vương sẽ chiếm lĩnh địa bàn của nó. Chúng ta phải đi thôi, nơi này rất nguy hiểm.”
Hắn và Vệ Kính Nghiệp khom người một cái thật sâu. “Lục tiền bối, huynh đệ ta sẽ giúp ngài lưu ý hai chuyện kia. Chỉ mong sau này còn gặp lại.”
Nói xong hai người bay vọt về phía xa.
“Ngươi không ngăn bọn hắn lại?” Lam Hi Hoà hỏi.
“Không có giá trị.”
“Giá trị Huyền Mệnh Thảo cũng không nhỏ.” Lam Hi Hoà nhắc nhở.
“Huyền Mệnh Thảo có tác dụng chữa trị Mệnh Cách, trên đời này chưa có ai lấy được Mệnh Cách của lão phu, mà người đó cũng sẽ không tồn tại.”
Lam Hi Hoà và Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên không trung. Cơn gió lạnh thấu xương đánh tới, hai người không dừng lại mà cấp tốc trở về vị trí phù văn thông đạo, không hề điều động nguyên khí.
Quang trụ trùng thiên, thân ảnh hai người biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận