Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1287

Lục Châu nhìn lại bộ trường bào trên người mình, đúng là rộng hơn thường ngày.
Ở trong hàn đàm hoạt động thể dục một lúc cho quen với thân thể trẻ tuổi, Lục Châu mới rời khỏi đỉnh núi tuyết, bay trở về mười hai tông Vân Sơn.
Dù sao hình tượng bây giờ của Lục Châu cũng đã thay đổi hoàn toàn, hắn định ở lại Vân Sơn nghỉ ngơi một chút rồi thay y phục mới trở về kinh đô.
Sau khi khai viên Mệnh Cách thứ sáu, tốc độ Lục Châu tăng lên rõ rệt, cảm giác áp bách lúc mới đến nơi này cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.
Lục Châu thậm chí cho rằng loại áp bách này chính là “thiên địa ràng buộc”.
Không bao lâu sau, Lục Châu đã về tới.
Hắn không trực tiếp xông vào như trước đây mà đáp xuống cổng ra vào dưới ngọn Vân Sơn.
Vừa hạ xuống, Lục Châu đã nghe hai tên đệ tử đứng gần đó nhẹ giọng thảo luận:
“Một tháng trước có sao băng trên đỉnh núi tuyết, Nhiếp tông chủ vốn định dành thời gian lên đó một chuyến xem sao, nhưng còn chưa kịp đi thì hôm nay lại có thanh quang dị tượng xuất hiện, hoá ra dưới chân núi xuất hiện hai con Mệnh Cách thú. Đúng là điềm lành trời ban.”
“Vân Sơn chúng ta cũng có ngày nổi danh.”
Nghe hai người thảo luận, Lục Châu cảm thấy kỳ quái không thôi. Hắn chỉ mới ở hàn đàm có một đêm, sao bây giờ lại thành một tháng rồi?
Cơ thể tiến vào trạng thái nghịch chuyển, Lục Châu không còn khái niệm về thời gian. Không ngờ mới đó mà đã là một tháng…
“Nhiếp Thanh Vân, ngươi đúng là không biết xấu hổ, dám cướp Mệnh Cách Chi Tâm của bọn ta? Mau giao ra đây.” Dưới núi truyền đến tiếng quát lớn.
Lục Châu xoay người nhìn lại.
Từ dưới chân núi có mấy chục tu hành giả đang bay lướt tới, Nhiếp Thanh Vân dẫn đầu bay nhanh, sắc mặt khó coi, phía sau có một đám đệ tử Vân Sơn đang theo sau.
Nhiếp Thanh Vân bay lướt qua cổng, nhìn thấy Lục Châu mặc trường bào lạnh nhạt đứng đó, bèn dừng lại dặn dò đám đệ tử trong môn:
“Có người xâm lấn, mọi người cẩn thận.”
Những đệ tử khác cũng hạ xuống theo, ai nấy đều cầm kiếm trong tay, chĩa về phía Lục Châu.
Nhiếp Thanh Vân quay đầu nhìn xuống chân núi rồi hỏi Lục Châu: “Ngươi là người của Thiên Hoả Môn?”
Lục Châu thản nhiên đáp: “Ngươi đang hỏi lão phu… ta?”
Thói quen dùng từ đã lâu, muốn bỏ hẳn trong một thời gian ngắn là rất khó.
Nhiếp Thanh Vân cũng cảm thấy lời nói và cử chỉ của Lục Châu hơi quái dị, bèn phất tay nói:
“Xin các hạ về cho, hôm nay Vân Sơn không tiếp khách.”
Khí tức của hắn hỗn loạn, lúc nói chuyện, trên trán còn ướt đẫm mồ hôi.
Lục Châu nói: “Nhiếp Thanh Vân, ngươi không nhận ra lão… ta?”
Lão ta là cái quỷ gì?
Đám người đưa mắt nhìn nhau.
Thấy biểu tình kỳ quái trên mặt bọn họ, Lục Châu biết câu hỏi của mình là dư thừa rồi. Cho dù bây giờ Lục Châu tuyên bố mình là Các chủ Ma Thiên Các thì mọi người cũng sẽ cho rằng hắn bị bệnh thần kinh.
Kỳ thực hắn có thể thi triển ra lam liên hoặc nhắc lại một số chuyện trong quá khứ để thể hiện thân phận của mình, nhưng hắn làm sao giải thích việc mình biến thành người trẻ tuổi đây?
Đúng lúc này, dưới núi có hơn trăm tên tu hành giả mặc trường bào xám bay tới, trong tay cầm trường đao.
“Đến rồi!” Một đệ tử Vân Sơn hô lên.
Nhiếp Thanh Vân trầm giọng nói: “Nếu các hạ không phải người Thiên Hoả Môn, vậy mời rời khỏi đây.”
Lục Châu xoay người nhìn về phía đám người mới tới.
Một lão giả mặc trường bào xám, râu tóc bạc trắng bước lên.
Lục Châu theo thói quen đưa tay vuốt râu, phát hiện vuốt phải không khí bèn lúng túng bỏ tay xuống.
“Nhiếp Thanh Vân, ta không ép uổng ngươi, hai con Mệnh Cách thú kia ngươi ít nhất phải nhường ra một con.” Lão giả nói.
Lục Châu đứng giữa hai người, rất gây chú ý. Lão giả nhìn hắn đầy dò xét.
Nhiếp Thanh Vân đáp: “Từ bao giờ mà Thiên Hoả Môn to gan như vậy? Dám đến đây ăn cướp Mệnh Cách thú? Tại Thiên Luân sơn mạch các ngươi chịu thiệt như vậy còn chưa đủ sao?”
Lục Châu mơ hồ có chút ấn tượng.
Lúc trước khi Lục Châu mang Ngung thú đến Thiên Luân sơn mạch, người đầu tiên chạy đến hình như là người Thiên Hoả Môn, Phùng cái gì Hà ấy nhỉ?
Lão giả trầm giọng nói:
“Ngươi bớt có đem Ma Thiên Các ra doạ người. Các chủ Ma Thiên Các đương nhiên lợi hại, nhưng Vân Sơn các ngươi đừng có đề cao chính mình, chính các ngươi cũng từng đắc tội Ma Thiên Các, về sau phải làm chó cho người ta mới tránh được hoạ diệt môn còn gì.”
Nhiếp Thanh Vân nói: “Phùng Khâu, nếu ta không cho ngươi, ngươi định sẽ ăn cướp trắng trợn tại đây hay sao?”
“Cái gì mà ăn cướp trắng trợn? Bọn ta lấy lại thứ thuộc về mình thôi. Con Mệnh Cách thú kia là bọn ta giết, Mệnh Cách Chi Tâm nên thuộc về bọn ta mới đúng.” Lão giả Phùng Khâu nói.
Một vị trưởng lão Vân Sơn tức giận quát lên:
“Trước khi các ngươi đến, chúng ta đã đánh rất lâu, con Mệnh Cách thú đó sắp tử vong đến nơi rồi. Các ngươi thì sao, canh thời gian đến để chiếm tiện nghi! Phùng Khâu, ngươi có biết xấu hổ hay không?!”
Phùng Khâu lắc đầu: “Đấu võ mồm cũng vô dụng, hôm nay dù Thiên vương lão tử đến thì các ngươi cũng phải giao Mệnh Cách Chi Tâm ra.”
Soạt soạt soạt.
Tu hành giả Thiên Hoả Môn bước lên mấy bước, đao cương bắn ra.
Bên phía Nhiếp Thanh Vân không khỏi lùi về sau.
Ánh mắt Phùng Khâu lại nhìn về phía Lục Châu, thầm nghĩ, đệ tử Vân Sơn là đồ ngu sao, ở đâu ra một thằng nhóc chạy đến đây làm tượng thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận