Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1417

Kim sắc thương cương hoá thành cự long đâm tới, nhưng Lục Ngô chỉ há mồm thổi ra một hơi.
Một làn khói trắng bay ra. Đoan Mộc Sinh trong nháy mắt bị đông cứng thành khối băng, không thể nhúc nhích.
Lục Ngô cảm thấy thật nhàm chán, lại há miệng nói: “Yếu.”
Đoan Mộc Sinh câm nín.
Khó chịu, vô cùng khó chịu, ngay cả một con vật cũng đánh không lại! Đúng như lời Lục Ngô nói, hắn thật sự quá yếu, yếu đến khó có thể chấp nhận nổi.
Trong Ma Thiên Các, hắn là kẻ có thiên phú kém cỏi nhất, thực lực yếu nhất, ngộ tính thấp nhất. Mặc kệ hắn cố gắng thế nào, người khác chỉ cần tốn chút công phu đã có thể đuổi kịp dễ dàng.
Quá yếu!
Đoan Mộc Sinh quát lớn một tiếng, hai tay đột ngột bốc lên tử khí, tử long vờn quanh thân thể.
Phanh!
Tầng băng bị lực lượng bộc phát chấn vỡ.
Trên trán Đoan Mộc Sinh xuất hiện một cỗ tà khí, hai con tử long vây quanh người, ánh mắt hắn trở nên phẫn nộ và lạnh lùng.
Lục Ngô khẽ ngẩng đầu nói: “Còn… chưa đủ.”
Nó đột nhiên nhún người bay lên, toàn bộ Hồ Tâm đảo chấn động một cái. Nước hồ văng lên không trung hoá thành một tầng bình chướng.
Rắc !
Bình chướng đóng băng.
Không khí trong phương viên mấy trăm mét quanh Hồ Tâm đảo lạnh đến thấu xương, ngay cả đàn cá dưới mặt hồ cũng thành băng điêu, kẹt trong tầng băng thật dày, không thể động đậy.
Lục Ngô rơi xuống, đáp xuống mặt hồ. Khi bốn chân nó chạm mặt băng lại nhẹ nhàng như một chú mèo con, không hề tạo ra bất kỳ chấn động nào.
Hai mắt nó tản ra u quang, chậm rãi nói: “Lợi dụng… ma lực của ngươi.”
Nói xong, nó lại nhảy lên, xoay người rời đi.
Đảo mắt đã năm ngày trôi qua.
Khi Lục Châu mở ra viên Mệnh Cách thứ tám, cảm giác đau đớn có xuất hiện một chút nhưng vẫn trong khả năng chịu đựng. Nhờ khai Mệnh Quan nên hiện tại việc mở ra viên Mệnh Cách thứ tám cũng tương tự như mở viên Mệnh Cách thứ hai, giảm đi rất nhiều khó khăn.
Quá trình diễn ra thuận lợi, Lục Châu thành công tiến vào tu vi tám Mệnh Cách.
Mệnh Cung của mỗi người có hạn, tựa như Lục Ly chỉ có thể mở ra năm Mệnh Cách, nếu muốn mở thêm phải nới rộng Mệnh Cung.
Thế nhưng Mệnh Cung của Lục Châu lại rất thần kỳ, mỗi lần mở ra một Mệnh Cách đều sẽ tự động nới rộng ra thêm, vừa đủ cho một viên Mệnh Cách nữa. Điều này cũng có nghĩa là số lượng Mệnh Cách giới hạn của hắn vẫn chưa xuất hiện.
“Lão phu có thể mở nhiều nhất mấy viên?”
Lục Châu cũng không biết điều này.
Sau khi Mệnh Cách ổn định, Lục Châu liền thu hồi Mệnh Cung. Phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể mở Mệnh Cách thứ chín.
Mấy ngày nay Lục Châu chú ý thấy độ trung thành của Đoan Mộc Sinh cứ liên tục thay đổi. Điều quỷ dị là lần này hắn không thể sử dụng thần thông để quan sát, tựa như bị một loại lực lượng vô hình nào đó ngăn trở.
“Lục Ngô?”
Hắn cảm giác mình đã đánh giá thấp Lục Ngô.
Lam Hi Hoà phán đoán không sai. Thú hoàng rất mạnh.
“Sư phụ, lục sư tỷ đã trở về Ma Thiên Các.” Hải Loa từ bên ngoài đi vào nói.
“Đã biết.” Lục Châu gật đầu.
“Sư phụ, đồ nhi có đi cùng không?”
Đến bí ẩn chi địa là chuyến đi vô cùng hung hiểm. Lục Châu vốn không định mang Hải Loa theo, nhưng toàn Ma Thiên Các cũng chỉ có mình nàng thông hiểu thú ngữ.
“Ngươi cũng đi cùng vi sư một chuyến.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi tuân mệnh.” Hải Loa mừng rỡ đáp.
“Nhưng lần này rất nguy hiểm, phải cực kỳ cẩn thận.”
“Vâng.” Hải Loa khom người nói.
Từ khi Hải Loa lớn lên chỉ trong một đêm, nàng luôn muốn tìm hiểu rõ ràng thân thế của mình. Bây giờ có cơ hội đến bí ẩn chi địa một chuyến, nàng đương nhiên không muốn từ bỏ.
Sáng hôm sau, trong phù văn đại điện.
“Sư phụ, đồ nhi cũng muốn đi!” Tiểu Diên Nhi mếu máo nói.
Lục Châu quay đầu nhìn nàng, suy nghĩ một chốc rồi đáp: “Hoàn cảnh trong bí ẩn chi địa vô cùng ác liệt, tầm nhìn yếu ớt, còn có rất nhiều hung thú xấu xí, đúng thật là một nơi thích hợp để lịch luyện. Ngươi bình thường rất thiếu kinh nghiệm, quá mức an nhàn, đi lịch luyện một lần cũng tốt.”
“A?”
Là như vậy sao?
Tiểu Diên Nhi liên tục xua tay nói: “Sư phụ, đồ nhi không đi đâu, Hải Loa sư muội đi là được rồi!”
“Không đi?” Lục Châu nghi ngờ hỏi.
“Không đi thật mà, vừa rồi đồ nhi nói linh tinh thôi!” Tiểu Diên Nhi vừa nói vừa lui về sau, cổ rụt lại.
“Thôi được, ở lại đây đi, có vấn đề gì thì thỉnh giáo các sư huynh ngươi.”
“Đồ nhi tuân mệnh!”
Lục Châu và Hải Loa bước vào vòng tròn phù văn, quang hoa loé lên, thân ảnh hai người biến mất.
Tại lối vào đại điện, Minh Thế Nhân đứng dựa tường, híp mắt nói: “Cửu sư muội, sư phụ không mang muội đi chơi, ta mang muội đi.”
“Không cần.” Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái rồi rời khỏi đại điện.
Gâu gâu gâu.
Cùng Kỳ từ bên cạnh xông ra, sủa Tiểu Diên Nhi mấy tiếng.
Tiểu Diên Nhi không hề sợ hãi mà quay đầu nhìn nó, dữ dằn sủa: “Gâu gâu gâu gâu…”
Ẳng ẳng… Cùng Kỳ co rụt người lại, quay đầu chạy mất.
Minh Thế Nhân câm nín.
Đây chính là điển hình của kẻ hiếp yếu sợ mạnh đó sao?
Ngay lúc hắn đang mộng bức, Chư Hồng Cộng từ xa đi tới, vẫy tay chào. “Tứ sư huynh.”
“Có việc gì?” Minh Thế Nhân hắng giọng nói, đứng thẳng người dậy, bày ra tư thế của sư huynh.
“Luận bàn một chút không?”
“Với đệ á hả?”
“Tứ sư huynh có điều chưa biết, ta đã không phải là ta của năm đó, trong mấy năm ở hoàng liên giới, ta đã thoát thai hoán cốt từ lâu.” Chư Hồng Cộng vỗ ngực đáp.
Minh Thế Nhân khẽ gật đầu, bắt chước tư thái của Ngu Thượng Nhung, nhàn nhạt nói: “Can đảm lắm.”
“Hả?”
Chư Hồng Cộng còn chưa kịp phản ứng, bóng ảnh Minh Thế Nhân đã bay tới.
Phanh phanh phanh…
Tiếng kêu thảm thiết như quỷ khóc sói gào vang lên.
[Ting ! dạy dỗ Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
[Ting ! dạy dỗ Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
Minh Thế Nhân thoả mãn nhìn Chư Hồng Cộng mặt mũi bầm dập. “Bát sư đệ, đệ nói xem giữa ta và nhị sư huynh, ai càng có phong phạm cao thủ hơn?”
“Ách…” Chư Hồng Cộng khóc không ra nước mắt. Con mẹ nó không phải thập nhất diệp rất mạnh sao, vì cái gì ta chẳng đánh lại ai hết vậy?
“Tứ sư huynh, đương nhiên là tứ sư huynh rồi…”
“Ta cũng cho là thế.” Minh Thế Nhân cười hắc hắc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận