Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2029: Tiếp ba chưởng của lão phu

“Hửm?” Hoa Chính Hồng nhướng mày.
Lục Châu lại đề cao âm điệu: “Chẳng lẽ ngươi ỷ mình là Chí Tôn của Thánh Điện thì có thể được miễn trừ hết thảy tội lỗi và trừng phạt?”
Đám tu hành giả bên dưới xôn xao một mảnh. Đa số mọi người đều đồng ý với cách nói này.
Đại khái bởi vì đều là tầng dưới chót nên bọn hắn cảm thấy chán ghét hành động của Hoa Chính Hồng, một người hai người không dám lên án, nhưng khi tất cả mọi người đồng thời lên án thì giọng ai cũng tự giác to hơn trước.
“Đại Đế từng nói Chí Tôn phạm pháp cũng cùng tội như dân. Đây là quy củ của Thái Hư!”
“Đúng vậy, nếu Chí Tôn không bị ước thúc, vậy tu hành giả khắp thiên hạ đều có thể đi bắt nạt kẻ yếu thế rồi!”
Bạch Đế cũng lên tiếng: “Hoa chí tôn, bản đế cảm thấy hắn nói có lý. Ngươi là một trong tứ đại Chí Tôn của Thánh Điện, phạm sai lầm thì không nên trốn tránh mà phải làm gương cho mọi người, nếu không thiên hạ làm sao chịu phục?”
Có một số quy tắc chỉ có thể vụng trộm làm, một khi bị đưa ra ánh sáng thì không thể tiếp tục như thế. Đều là lão hồ ly sống từng này tuổi, có ai mà không hiểu? Chỉ là… phải xem thời cơ ra sao.
Trong trường hợp này, rõ ràng là Lục Châu chiếm lý.
Trong lòng Hoa Chính Hồng có chút giận dữ nhưng chỉ có thể nhịn xuống, nàng ta chắp tay nói: “Ta và Nhạc Dương Tử nguyện ý nói xin lỗi với Ma Thiên Các.”
“Nếu nói xin lỗi mà hữu dụng thì cần thập điện để làm gì?”
“Vậy ngươi muốn làm sao?”
“Tiếp ba chưởng của lão phu, chuyện này coi như xong.” Lục Châu trầm giọng nói.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Lục Châu. Bọn hắn ngoài miệng đòi công đạo nhưng sao thật sự dám bắt Chí Tôn của Thánh Điện trả giá đại giới.
Một trăm ngàn năm qua, người muốn gây hấn với Thánh Điện đều có kết cục rất thảm. Rốt cuộc người này dựa vào cái gì mà tự tin như thế?
“Được.” Hoa Chính Hồng gật đầu.
Nơi này có nhiều tiền bối như vậy, Hoa Chính Hồng không thể không tuân theo quy củ Thái Hư, có sai đương nhiên phải chịu phạt, sau đó lấy lại mặt mũi cũng không muộn. Muốn làm đại sự không được câu nệ tiểu tiết.
Lục Châu nhìn về phía ba vị Đại Đế. Có bọn hắn ở đây, Lục Châu cảm thấy an tâm hơn không ít.
Nói theo một cách nào đó thì trong việc Ma Thần vẫn lạc, mấy Đại Đế này cũng là người bị hại. Tuy lập trường của bọn hắn chưa chắc giống với Ma Thần, nhưng trong một trăm ngàn năm qua Thái Hư cũng không dung được bọn hắn.
Từ điểm này có thể thấy được thủ đoạn của Minh Tâm cường đại hơn trong tưởng tượng của Lục Châu nhiều.
Hoa Chính Hồng đi ra giữa sân ra hiệu: “Mời.”
Lục Châu không vội vàng động thủ mà nhìn khắp bốn phía rồi nói: “Trước khi đánh ra ba chưởng, lão phu phải nhắc nhở ngươi một câu.”
“Mời nói.”
“Trên đời này, phàm là người giao thủ với lão phu đều không có kết cục tốt. Ba chưởng qua đi, sinh tử bất luận.”
Vân Trung Vực có rất nhiều đại lão, ở trước mặt mọi người nói ra lời này rõ ràng là rất phách lối cuồng vọng, không xem ba vị Đại Đế ra gì.
Nghe được lời này, Thanh Đế đứng ở đằng xa không khỏi lắc đầu, thấp giọng hỏi: “Sư phụ của các ngươi vẫn luôn như thế này sao?”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung gặp lại sư phụ, tâm tình cũng rất kích động, nhưng trong trường hợp này bọn hắn không thể không đè nén tâm tình của mình.
Vu Chính Hải gật đầu đáp: “Vẫn luôn là thế.”
Thanh Đế cười ha hả nói: “Vậy hắn không bị người ta đánh nằm một chỗ đã là may mắn vô cùng rồi.”
“Việc này…” Vu Chính Hải nghiêm túc nói, “Câu này của gia sư là thật, không người nào ăn chưởng của gia sư mà có kết cục tốt cả.”
Ngu Thượng Nhung bổ sung thêm một câu: “Rất nhiều cường giả tự cho mình là siêu phàm đều bị một chưởng mất mạng.”
Thanh Đế có thể không tin lời người khác, nhưng tuyệt đối tin tưởng hai người này. Đồ đệ nói về sư phụ sao có thể là lời dối trá? Liên tưởng lại lần giao thủ trước, trong lòng hắn đột nhiên lộp bộp một tiếng. Nhân vật như vậy vì sao đến bây giờ mới xuất hiện ở Thái Hư?
Hoa Chính Hồng nghe Lục Châu nói câu này, chỉ cười cười không cho là đúng.
Nàng là một trong tứ đại Chí Tôn, dù Đại Đế ra tay thì nàng cũng có lực lượng kháng cự, huống chi người trước mặt không có vẻ gì là Đại Đế cả.
“Nếu các hạ thật sự có tu vi như thế thì ta cũng muốn lĩnh giáo một lần. Như lời ngươi nói, mặc kệ kết quả thế nào ta cũng tự chịu trách nhiệm.” Hoa Chính Hồng nói.
“Được.”
Trong mắt Lục Châu không chỉ có ngọn lửa phẫn nộ mà còn có lực lượng kinh tâm động phách.
Vù !
Lục Châu bay lên không trung, tay vươn lên trời. Lực lượng nguyên khí giữa thiên địa cấp tốc hội tụ vào lòng bàn tay hắn.
Chưởng ấn còn chưa thành hình, đám người đã cảm nhận được sự cường đại của nó, vội vàng lùi thật nhanh ra xa ngàn mét để tránh bị ngộ thương.
Ba vị Đại Đế, Thượng Chương và thập điện vẫn đứng yên tại chỗ quan sát, từng đạo hộ thuẫn xuất hiện bao bọc lấy mấy chiếc phi liễn.
Thanh Đế ngẩng đầu nhìn Lục Châu, thầm nghĩ: Hắn lại mạnh hơn trước rồi?
Loại cường đại này không đơn giản chỉ là tăng phúc mà giống như trong vòng một đêm biến thành người khác, là một loại khác biệt về chất!
Sắc mặt Hoa Chính Hồng biến hóa, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc: “Mạnh như vậy?”
Lục Châu tụ lực xong, chưởng ấn lật ngược giáng xuống, ngũ chỉ như sơn: “Chưởng thứ nhất, Đại Thành Nhược Khuyết!”
Đây là thần thông của Phật gia. Chưởng ấn từ nhỏ biến lớn, kim quang lóng lánh bao trùm lấy Hoa Chính Hồng.
Không ai dám xem nhẹ chưởng ấn này, ngược lại còn cảm thấy bên trong ẩn chứa lực lượng như muốn dời non lấp biển.
Hoa Chính Hồng nâng tay gọi ra Tinh Bàn, lại đánh thêm mấy đạo quang ấn chồng chất lên nhau tạo thành tầng phòng ngự dày đặc.
Phanh phanh phanh !
Hai cỗ lực lượng va chạm, bộc phát ra lực lượng cuồng bạo bắn ra tứ phía. Không gian bị xoắn nát, không khí bị nghiền ép, nguyên khí văng xa.
Lực lượng cường hoành khiến mấy chiếc phi liễn đã được phòng bị đầy đủ cũng phải vang lên âm thanh kẽo kẹt, đám tu hành giả đứng xa ngàn mét vội vàng gọi ra pháp thân, một số người yếu ớt bị chấn bay ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận