Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1129

“Chân chính chém giết từ xưa tới nay đều không công bằng.” Lục Châu đột nhiên xuất chưởng, bàn tay hiện ra lam quang, chưởng ấn này ẩn chứa Thái Huyền chi lực.
Chưởng ấn đột ngột sẽ khảo nghiệm năng lực phản ứng của Minh Thế Nhân.
Tư Vô Nhai kinh hãi gọi: “Tứ sư huynh…”
Minh Thế Nhân quả thật bị đánh đến trở tay không kịp. Dưới trạng thái buông lỏng, hắn không ngờ sư phụ lại đột nhiên xuất thủ. Người bình thường tất sẽ ăn trọn chưởng ấn này, nhưng Minh Thế Nhân lại theo bản năng không lui mà hướng về phía trước, sử dụng đại thần thông thuật lấp loé muốn tránh đi.
Thái Huyền chi lực đột nhiên khiến chưởng ấn biến lớn. Ầm! Chưởng ấn đánh trúng lồng ngực Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân kêu lên một tiếng đau đớn, miễn cưỡng ăn một chưởng này, ra sức nghiêng người rơi xuống. Khi rơi ngang người Lục Châu, rõ ràng có thể tấn công nhưng Minh Thế Nhân không làm như thế. Điều này xuất phát từ lòng kính trọng đối với sư phụ, cũng thể hiện trong tình huống nguy hiểm hắn sẽ đối đầu hay bỏ chạy.
Tư Vô Nhai vươn ngón tay cái lên, hạ xuống bên cạnh Minh Thế Nhân.
Lục Châu cũng hài lòng gật đầu: “Không phải vạn tình huống bất đắc dĩ thì không cần bức bản thân mình vào tuyệt cảnh. Lão tứ, lão thất… vi sư rất hài lòng trước biểu hiện của các ngươi.”
“Đa tạ sư phụ dạy bảo!” Tư Vô Nhai và Minh Thế Nhân đồng thanh nói.
“Sáng sớm mai, vi sư sẽ quay về kim liên giới, nơi này giao cho các ngươi.”
Hai người lại kính cẩn khom người. Lục Châu không nói gì nữa mà chắp tay đi vào Dưỡng Sinh điện.
Chờ bóng dáng sư phụ biến mất, Minh Thế Nhân đột nhiên kêu thảm rồi ngồi phịch xuống đất.
Tư Vô Nhai nhíu mày: “…Có khoa trương như vậy sao?”
“Lão thất, mấy hôm trước đệ cũng bị ăn đánh mà bây giờ đã quên rồi à? Mau giúp ta xoa xoa cho bớt đau nào.” Minh Thế Nhân làu bàu.
Tư Vô Nhai không thèm để ý đến hắn, xoay người rời đi.
Lúc này, thân ảnh Giang Ái Kiếm xuất hiện bên hàng rào, cười nói: “Tứ tiên sinh, hay là ta ra ngoài tìm hai mỹ nhân đến giúp ngươi mát xa nha?”
“Cút.” Minh Thế Nhân đứng lên phủi bụi đất trên người.
“À vâng vâng, tứ tiên sinh đâu phải người như vậy.”
Minh Thế Nhân lườm hắn một cái: “Ít nhất phải bốn người.”
Giang Ái Kiếm cạn lời.
Sáng sớm hôm sau.
Lục Châu cưỡi Đế Giang bay về phía Vô Tận Hải. Tư Vô Nhai và Minh Thế Nhân dẫn theo người Ma Thiên Các rời khỏi kinh đô.
Sau khi lấy lại Mệnh Cách Chi Tâm, thực lực Đế Giang được khôi phục, tốc độ nó nhanh như thiểm điện vạch phá chân trời.
Lục Châu cưỡi trên lưng nó, kiểm tra lại giao diện Hệ thống:
Toạ kỵ: Bạch Trạch, Bệ Ngạn, Cát Lượng, Cùng Kỳ, Đương Khang, Đế Giang.
Chỉ có Bệ Ngạn còn lưu lại kim liên giới, không có tác dụng như Bạch Trạch. Đáng tiếc Bạch Trạch chỉ có thể ở lại hồng liên giới, chờ phù văn thông đạo xuất hiện.
Nửa canh giờ sau, Lục Châu bay tới bờ biển Vô Tận Hải, sau đó tiến thẳng vào trong biển.
Hai ngày sau, Lục Châu bay xuyên qua khu vực sấm sét vang dội, tiến vào khu vực sương mù.
Hắn đột nhiên nghĩ tới một việc, với tốc độ của Đế Giang hẳn là có thể né tránh hải thú. Nếu bay ở tầng trời thấp sẽ có tầm nhìn tốt hơn nhiều.
“Hạ thấp độ cao.”
Cạp !
Đế Giang phục tùng mệnh lệnh, bắt đầu bay ở tầng trời thấp.
Lần đầu tiên bay qua Vô Tận Hải, Lục Châu ngồi trên Không Liễn, không cách nào nhìn thấy toàn cảnh Vô Tận Hải. Lần này Lục Châu sẽ không bỏ lỡ, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc con hải thú dài vạn trượng kia là quái vật gì.
“Lục Ly khai năm Mệnh Cách đã có thể chấp hành nhiệm vụ ở Vô Tận Hải, lão phu bây giờ là bốn Mệnh Cách, lại có thẻ đạo cụ trong người, không thể kém hơn Lục Ly được.”
“Có lẽ trong Vô Tận Hải có thể tìm được viên Mệnh Cách Chi Tâm thứ năm.”
Lục Châu cưỡi Đế Giang phi hành như thiểm điện trên mặt biển, từng đầu hải thú bắn vọt lên rồi lao mình xuống biển, thậm chí còn có hải thú có cánh bay một vòng trên không trung rồi lặn xuống.
U !
Tiếng kêu trầm thấp nghèn nghẹn vang lên phía xa xăm, tựa như đến từ vạn dặm dưới đáy biển. Toàn thân Đế Giang không khỏi co rụt lại, tốc độ trở nên chậm hẳn.
“Bay chậm lại chút, đừng lo lắng.”
Đám hải thú xung quanh không ngừng bay lặn tứ tán, chúng nó tựa như đang điên cuồng chạy trốn, không hề bận tâm đến Lục Châu.
“Tiếp tục tiến lên.”
Cạp. Đế Giang vỗ cánh bay về phía trước. Dưới đáy biển lại truyền đến tiếng kêu nghèn nghẹn.
Đúng lúc này, mặt biển đột nhiên dâng cao tựa như đại địa bị ai nhấc lên. Lục Châu lập tức hạ lệnh: “Bay lên cao.”
Đế Giang như thiểm điện bay vút lên. Lục Châu cúi đầu quan sát mặt biển, rốt cuộc nhìn thấy một màn khiến người khó quên.
Không phải do nước biển dâng lên cao mà là một con cự thú thân dài vạn trượng tách đôi mặt biển nổi lên mặt nước. Tiếng kêu của nó nghẹn ngào mà vang dội, bóng dáng nó từ từ xuất hiện trong tầm mắt.
Lục Châu chỉ có thể nhìn thấy phần lưng của nó. Đế Giang lúc này đã phát huy tốc độ đến cực hạn, vô số hải thú xung quanh không kịp chạy trốn đều bị hất lên lưng cự thú.
Lục Châu đột nhiên cảm thấy mình thật nhỏ bé. Đám hải thú điên cuồng bay tứ tán xung quanh Lục Châu, hắn chỉ là một điểm đen nho nhỏ trên bầu trời chi chít hải thú.
“Thú tai…” Lục Châu thì thào một tiếng. Nếu loại hải thú này hàng lâm nhân gian thì nhân loại làm sao ngăn nổi?
Chẳng lẽ… hắc liên thật sự đang bảo vệ hồng liên?
Lục Ly từng nói hắn ra ngoài chấp hành nhiệm vụ của Hắc Tháp nghị hội, đi tiêu diệt một con hải thú chi vương, là vì muốn ngăn cản thú vương tấn công vào đất liền?
Tu hành vốn là một quá trình nghịch thiên. Trong vũ trụ mênh mông, con người bé nhỏ chẳng khác nào hạt bụi.
Lục Châu nhấc tay, thẻ Một Kích Chí Mạng lại xuất hiện. Tiếng thông báo của Hệ thống vẫn hệt như lần trước. Lục Châu khẽ lắc đầu. Đây rốt cuộc là hải thú gì?
U !
Con cự thú dài vạn trượng đằng không nhảy lên, nước biển bắn ra tung toé. Vừa may Đế Giang đã bay ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của nó, từ vị trí của Đế Giang nhìn lại chỉ thấy được phần đuôi cự thú.
Lục Châu bèn mặc niệm thần thông Thiên thư, hình ảnh hiện lên trong mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận