Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1722: Công Đức Thạch

Lục Châu điều động lực lượng Mệnh Cách của U Minh Lang Vương để nhìn trong bóng tối, phát hiện bốn phương tám hướng đều là nước biển.
“Ở dưới nước?”
Nước biển rung động không ngừng, cuốn lấy Lục Châu chìm sâu xuống dưới. Lục Châu nhớ lại ngày đó tiến vào trong Hắc Thuỷ Huyền Động, hắn cũng bị hắc ám vô biên vô tận ép đến khó thở thế này.
“Cái gì là sinh, cái gì là tử? Sinh là quang minh, tử là hắc ám?” Tiếng nói đó lại vang lên bên tai.
Lục Châu mở miệng hỏi: “Ma Thần?”
Chủ nhân của thanh âm dường như không nghe được lời hắn, tiếp tục nói: “Người chết vì đạo là số mệnh. Người chết vì bị ràng buộc thì không.”
Lục Châu cau mày nói: “Ngươi đang nói chuyện với lão phu?”
Bóng đêm vô tận lại rơi vào tĩnh mịch.
“Ra đây đi!” Lục Châu quát lên. Giọng hắn vang đi dội lại trong nước nhưng không một ai đáp lời.
“Đây là đáy biển?”
Lục Châu nghi hoặc không thôi, chẳng biết vì sao mình lại xuất hiện ở chỗ này.
Khè !
Trong biển có quái vật khổng lồ xẹt qua.
“Hung thú?!” Lục Châu cấp tốc chìm xuống, đánh ra một đạo chưởng ấn.
Chưởng ấn không hề toả ra ánh sáng, chỉ loé lên rồi biến mất. Lục Châu rốt cuộc cũng hiểu ra.
“Thì ra chỉ có ý thức của ta tiến vào thế giới trong bức tranh.”
Quái vật dài ngàn trượng kia đang bơi tới gần. Để nghiệm chứng suy nghĩ của mình, Lục Châu đứng yên tại chỗ. Một con cá nhỏ bên cạnh bơi xuyên qua người Lục Châu.
“Quả nhiên là thế.”
“Trong bức tranh này rốt cuộc che giấu bí mật gì?” Lục Châu vừa mới nghĩ tới điều này, bên tai lại vang lên giọng nói trầm thấp:
“Không ai có thể vĩnh sinh bất tử! Ha ha ha… không một ai!”
Thanh âm kia càng ngày càng xa rồi biến mất trong bóng tối vô tận.
“Vĩnh sinh?” Từ này khiến Lục Châu nhớ tới, trong quyển sổ mà Khương Văn Hư lưu lại cũng từng viết một câu như vậy: Không ai có thể vĩnh sinh bất tử.
Không phải chứ? Khương Văn Hư chắc không phải là hình chiếu do Ma Thần lưu lại ở kim liên giới đâu nhỉ?
Lục Châu khẽ lắc đầu. Ấn tượng của hắn đối với Khương Văn Hư rất kém. Khương Văn Hư hoành hành tại kim liên giới nhiều năm, là thổ hoàng đế ở chốn này. Nếu gã thật sự là hình chiếu của Ma Thần vậy Lục Châu thà ném sạch đống bảo bối lấy được trong lăng mộ tiên đế và Thời Chi Sa Lậu.
Nhưng Khương Văn Hư thuộc phái bảo thủ, loại như gã sẽ không thích nghiên cứu những thứ mới. Mà Ma Thần bị gọi là Ma Thần, bởi vì hắn sáng lập ra con đường tu hành khác hẳn người khác.
Lục Châu thu hồi suy nghĩ, tiếp tục chìm xuống. Nếu chỉ là ý thức thì chẳng có gì mà sợ.
Lúc này, hắn nhìn thấy dưới đáy biển có một chiếc hộp màu vàng đang toả ra quang mang. Trong bóng tối mờ mịt nhìn thấy ánh sáng khiến Lục Châu vô cùng phấn chấn, lập tức chìm sâu xuống đáy biển.
Lục Châu bơi ngang qua rất nhiều hải thú, trong đó có những con hình thể cực lớn.
“Đừng động đến hắn!”
Một âm thanh từ trong bóng tối phát ra, Lục Châu xoay người nhìn vào trong hắc ám. “Ai đó?”
Đánh ra một chưởng, hắn mới nhớ lại nơi này là cảnh tượng trong tranh, mà hắn chỉ là ý thức, đôi bên đều không thể thương tổn lẫn nhau.
Lục Châu cúi đầu nhìn xuống chiếc hộp toả kim quang. Chiếc hộp lập thể có sáu mặt, mỗi mặt đều có chín ô vuông nhỏ, trên mỗi ô vuông khắc một chữ triện màu vàng.
Có ba chữ thu hút sự chú ý của Lục Châu là Công Đức Thạch.
“Đây là thứ gì?” Lục Châu nghi hoặc nghĩ.
Đồ vật này thì có liên quan gì đến thiên địa ràng buộc, đến vĩnh sinh bất tử?
Cùng lúc đó.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đứng trong Đông Các, đưa mắt nhìn nhau.
“Sư phụ có phải bị bệnh rồi không?” Tiểu Diên Nhi thầm thì.
Hải Loa lắc đầu: “Muội cũng không biết nữa.”
“Người cứ nói mê sảng miết thôi.” Tiểu Diên Nhi gãi đầu.
Trong phòng lại truyền ra thanh âm. “Ma Thần, ra đây cho lão phu!!”
Tiểu Diên Nhi cạn lời. “Muội xem… lúc lẩm bẩm lúc gào to. Trước đó sư phụ còn rất bình thường mà?!”
Hải Loa nhún vai, vẻ mặt mộng bức.
Trong mắt hai nàng, hình tượng của sư phụ rất cao lớn vĩ đại, không gì so sánh được. Nhưng mà bây giờ thì có tuột xuống một chút rồi…
“Thôi đừng quản, chúng ta đi!” Tiểu Diên Nhi nói.
“Vâng.” Hai người khoát tay bay về phía hậu sơn.
Trong hắc ám.
Thế giới trong tranh quá chân thực, Lục Châu giật mình nhận ra mình đang dần dần bị đồng hoá, không khỏi cau mày.
Loại cảm giác này thật không tốt.
Hắn muốn đến gần Công Đức Thạch nhưng lại bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn cản.
“Không thể tới gần, ngàn vạn lần không được tới gần!”
Lục Châu hỏi: “Vì sao?”
“Không ai có thể vĩnh sinh bất tử! Không ai có thể! Không một ai cả!”
“Lão phu không muốn vĩnh sinh, lão phu chỉ muốn biết làm sao để khởi tử hồi sinh!” Lục Châu nói.
“Không ai có thể vĩnh sinh bất tử!”
Hỏi một đằng trả lời một nẻo, chứng tỏ những âm thanh này vốn có sẵn trong bức tranh.
Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu. “Chẳng lẽ thứ này không phải là Phục Sinh Hoạ Quyển?”
Trần Phu không có lý do gì để nói dối, 30.000 năm trước người hoành không xuất thế ở hắc liên chỉ có Lục Thiên Thông.
Vấn đề nằm ở đâu?
Khi Lục Châu còn đang nghi hoặc, Công Đức Thạch đột nhiên nở rộ quang mang. Một bóng mờ vọt về phía nó.
Công Đức Thạch bộc phát ra lực lượng bành trướng khiến đại hải chấn động, hư ảnh kia bị nó đánh bay!
“Không!”
Hư ảnh biến mất.
Công Đức Thạch khôi phục lại nguyên dạng, vẫn là hộp nhỏ toả quang mang nhàn nhạt.
“Đây là hình ảnh được lưu lại?” Lục Châu nhíu mày. Nó tựa như thuỷ tinh cầu ký ức.
“Ngàn vạn đại đạo, từ cấp chân nhân mới có thể bắt đầu sử dụng.”
“Duy chỉ có Chí Tôn mới đảo ngược được thời gian, duy chỉ có Chí Tôn mới có thể khởi tử hồi sinh…”
Lục Châu nghe được câu này, theo bản năng hỏi lại: “Chỉ có Chí Tôn mới có thể hồi sinh?”
Vù !
Ý thức của Lục Châu bị một vòng xoáy hút ngược trở về.
Trời đất quay cuồng, vật đổi sao dời.
Lục Châu đột nhiên mở to mắt, ý thức trở về với hiện thực, chuyện vừa rồi như một giấc mộng dài, hắn là kẻ ngủ say mới tỉnh!
Giảng Đạo Chi Điển trước mắt vẫn không có gì biến hoá, vẫn là một cuộn tranh khô héo như lúc trước.
Hồi ức và hình ảnh lưu lại trong bức tranh kia rốt cuộc có ý gì?
Thùng thùng thùng !
“Sư phụ, không xong rồi!” Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận