Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 258: Luận đạo ở Liên Hoa Đài (1)

Tu hành giả mặc trường bào xám xoay người rời khỏi tiểu trúc thanh tĩnh.
Tư Vô Nhai cởi áo bào ra.
Chữ “Trói” viết theo lối chữ triện đỏ rực choáng giữa lồng ngực hắn trông cực kỳ chướng mắt, gần như chẳng bớt được nửa phần.
Tư Vô Nhai nhẹ giọng thở dài.
Từ khi trúng phải đạo thần chú này, hắn đã nhiều lần tìm cách xông phá.
Đáng tiếc là… thần chú chẳng hề giảm bớt chút nào.
Hắn nhìn đống tư liệu sách vở liên quan tới thần chú nằm chồng chất trên bàn rồi khẽ lắc đầu.
Xem hết đống này cũng không có tác dụng gì, hắn đã thử áp dụng các phương pháp giải chú trên sách nhưng chẳng mảy may hiệu nghiệm.
Tư Vô Nhai thay một bộ trường bào khác rồi ngẩng đầu nhìn lên thiên không. “Người đâu.”
Soạt.
Trong tiểu trúc đột nhiên xuất hiện mấy tên tu hành giả mặc trường bào xám.
“Giáo chủ.”
“Ta muốn đến Liên Hoa đài một chuyến.”
Tu hành giả đứng đầu nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, chắp tay nói: “Giáo chủ, hiện tại ngài không có tu vi trong người… đến đó quá nguy hiểm. Thuộc hạ đề nghị…”
“Ta biết.” Tư Vô Nhai đã chỉnh lý quần áo xong. “Nhưng có một số việc nếu không tự mình làm sẽ cảm thấy không yên lòng.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà gì cả. Chẳng lẽ… các ngươi cho rằng ta vô dụng hay sao?” Tư Vô Nhai quay đầu nhìn đám người.
“Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ có chết cũng phải bảo vệ Giáo chủ!”
Tư Vô Nhai gật đầu, trên mặt hiện vẻ bất đắc dĩ, hắn thở dài nói: “Các ngươi đi theo ta đã nhiều năm, không tiếc tính mạng bảo vệ ta chu toàn… Ta sao có thể lấy tính mệnh của các ngươi ra mạo hiểm? Nhiều năm như vậy rồi, hẳn các ngươi phải hiểu rõ con người ta.”
Mấy tu hành giả mặc trường bào xám cúi đầu xuống, không dám nói gì.
Tư Vô Nhai dặn dò: “Thông tri cho Ngũ Thử, có thể khởi hành rồi. Chúng ta đi.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Trên Liên Hoa đài.
Nơi được xưng tụng là thánh địa luận đạo của các đại tông môn.
Liên Hoa đài nằm ở phía bắc Dương Châu, cách sông Hoài Thuỷ mười dặm.
Liên Hoa đài được phân làm hai tầng, tầng trên là đài luận đạo, tầng dưới có dạng như hoa sen khai diệp, lá sen trải rộng ra tứ phía tạo thành một khu vực rộng đến mấy dặm.
Trên mỗi cánh sen đều có một cây trụ to, đủ sức chứa ít nhất năm chậu than chiếu sáng vào ban đêm.
Tầng dưới phủ kín đá xanh.
Tầng trên lát đá cẩm thạch.
Xung quanh Liên Hoa đài là đủ loại khách điếm và tửu lâu. Đứng ở những nơi này quan sát Liên Hoa đài sẽ không bị hạn chế về tầm nhìn.
Lúc này, xung quanh Liên Hoa đài đang nhốn nháo không ít người.
“Một ngày rồi lại một ngày, một năm rồi lại một năm, hôm nay đã là ngày thứ mười bốn Thiên Kiếm Môn gửi thư khiêu chiến Ma Thiên Các.”
“Đã gửi đi mười ba bức thư rồi, chắc lát nữa lại gửi thêm thôi. Nghe nói trong bức thư ngày hôm qua chứa đầy lời vũ nhục mắng người! Với tính tình của lão ma đầu thì hẳn là sẽ đến. Không biết đây là chủ ý của vị cao nhân nào nữa.”
Quanh Liên Hoa đài đã hội tụ không ít tu hành giả đứng tốp năm tốp ba quan sát.
Liên tục gửi đi mười ba bức thư khiêu chiến mà người của Ma Thiên Các vẫn chưa thèm xuất hiện. Thậm chí có rất nhiều người cho rằng Ma Thiên Các sẽ không đến.
Thế nên lá gan của mọi người to ra, ai nấy đều lại gần Liên Hoa đài để xem náo nhiệt.
Trên Liên Hoa đài.
Lạc Hành Không đang nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn ngồi yên trên ghế, ra vẻ mắt điếc ta ngơ không quan tâm đến tiếng nghị luận của đám tu hành giả bên ngoài.
Trên mười chiếc ghế sau lưng hắn có một đám tu hành giả mặc trường bào trắng đang ngồi, mỗi người đều mang theo một thanh kiếm.
Lạc Hành Không cũng thế, trên người khoác trường bào trắng, mảnh vải trắng băng trên đầu lại nhuộm máu đỏ.
Phía sau lưng hắn treo một tấm hoành phi: Mối thù giết con, không đội trời chung.
“Môn chủ, ma đầu Ma Thiên Các lại không đến sao?” Mấy vị trưởng lão lộ vẻ oán giận.
“Đừng gấp gáp.” Lạc Hành Không mở to mắt, ánh mắt thâm thuý nhìn về thiên không. “Lão phu nhục mạ Ma Thiên Các như thế, sớm muộn gì hắn cũng sẽ tới. Tính tình lão ma đầu nóng nảy sẽ không nhẫn nhịn được đâu.”
“Môn chủ, có lẽ lực lượng bình chướng đã bị lão ma đầu hấp thu, thực lực hắn bây giờ hẳn là rất mạnh.”
“Không cần khuyên ta, hiện tại tên đã lên dây, không bắn không được. Lão phu bế quan nhiều năm sao có thể không có chút thủ đoạn. Trường Phong chết, lão phu có sống cũng không còn ý nghĩa… Nếu lão ma đầu đến thì làm theo kế hoạch lão phu đã định sẵn.” Lạc Hành Không truyền âm nói.
“Cẩn tuân mệnh lệnh Môn chủ!” Mười tu hành giả ngồi phía sau đồng thanh đáp.
Một lúc sau.
Vẫn không hề thấy bóng dáng Ma Thiên Các đâu.
Đám khán giả xung quanh lại ồn ào lên.
“Lạc môn chủ, mau gửi bức thư khiêu chiến thứ mười bốn đi… Ta đề nghị ngài hỏi thăm phụ mẫu hắn!”
Tuy Lạc Hành Không là tiền nhiệm Môn chủ, nhưng cũng được xem như là Môn chủ hiện tại.
Lạc Hành Không liếc mắt nhìn đám người mà không nói gì.
“Thiên Kiếm Môn muốn dương danh tu hành giới.”
“Chậc chậc… còn tưởng là có chuyện náo nhiệt để hóng. Xem ra lời đồn đều là thật, Ma Thiên Các bây giờ đã không bằng năm xưa! Khi xưa Ma Thiên Các uy phong biết bao nhiêu, làm gì có ai dám nói một chữ ‘không’ với bọn họ? Hầy !”.
Phía sau là từng tiếng thở dài của đám khán giả.
Cũng có một số người tự xưng là chính nhân quân tử luôn ủng hộ Thiên Kiếm Môn.
“Ma đầu gây sóng gió khắp nơi, làm xằng làm bậy, giết người vô tội vạ, người người tru diệt!”
Chỉ là chẳng mấy ai thèm phụ hoạ.
Ngoài ra còn có những kẻ chết nhát không có lập trường trốn ở các trà lâu xung quanh Liên Hoa đài, mở to mắt quan sát động tĩnh bên này.
Đám trưởng lão và đệ tử Thiên Kiếm Môn đều có mặt trên Liên Hoa đài.
Lạc Hành Không khẽ lắc đầu. “Truyền mệnh lệnh của lão phu, gửi bức thư khiêu chiến thứ mười bốn đến Ma Thiên Các…”
Lúc này, một đệ tử Thiên Kiếm Môn đến bên cạnh Lạc Hành Không rồi thấp giọng nói: “Môn chủ, đệ tử phụ trách đưa bức thư khiêu chiến thứ mười ba đến bây giờ còn chưa trở về. Sợ là… đã gặp bất trắc.”
Lạc Hành Không sầm mặt lại. “Tiếp tục đưa, nội dung trong thư khiêu chiến do các ngươi tự viết. Chỉ cần có thể bức ép Ma Thiên Các xuống núi là được. Kẻ nào sợ chết… thì lập tức trục xuất khỏi Thiên Kiếm Môn. Kẻ nguyện ý đi đưa thư khiêu chiến thì thưởng ngàn lượng hoàng kim và công pháp Thái Nhất Kiếm Pháp của nội môn.”
Có trọng thưởng tất có dũng phu, đây là chân lý.
Kẻ phú quý dùng tiền mua mệnh, kẻ nghèo khó dùng mệnh kiếm tiền.
Từ xưa đến nay vẫn thế.
Lạc Hành Không vừa nói ra lời này đã có mấy tên đệ tử ngoại môn xung phong nhận việc.
Trưởng lão Lạc Chinh tức giận nói: “Phong thư khiêu chiến này nhờ các vị quần chúng viết đi…”
“Vâng.”
Thiên Kiếm Môn chuẩn bị một tờ giấy trắng dài một thước trải rộng trên bàn.
Bút mực và giấy nghiên vừa mới đem ra thì đã nghe có tiếng người hô to:
“Đó là cái gì?”
“Hình như là sao băng.”
“Không đúng? Sao băng làm gì có màu đen?”
Ông !
Phía chân trời đằng xa, một vật thể kéo theo cái đuôi dài bay xuyên qua đám mây rồi từ từ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Có rất nhiều tu hành giả kiến thức rộng rãi nhận ra chiếc đuôi dài sáng ngời của nó.
“Xuyên Vân phi liễn!”
“Là Xuyên Vân phi liễn của Ma Thiên Các!”
“Chạy mau!”
Đám quần chúng đứng trên Liên Hoa đài lập tức giải tán, chạy về phía lá sen.
Có mấy tên tu hành giả mới biết phi hành bay được nửa đường, vì quá khẩn trương nên nguyên khí trở nên bất ổn, toàn thân rơi thẳng xuống đất choáng đầu hoa mắt.
Cảnh tượng đương trường gà bay chó chạy.
Ma Thiên Các tuy không còn được như xưa nhưng bọn tiểu nhân vật thích xem náo nhiệt cũng không có khả năng trêu chọc.
Tất cả mọi người đều trốn ra thật xa, đứng tầng dưới quan sát.
Bọn họ không cho rằng Ma Thiên Các sẽ chuyển dời mục tiêu từ Thiên Kiếm Môn sang đối phó với loại mặt hàng cấp thấp như mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận