Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1075

Tư Vô Nhai thong dong nói: “Vua của một nước triệu kiến thần tử của mình còn cần phải giải thích với ngươi?”
Trương Nguyên Nhân lập tức cảm thấy giận dữ, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại thái độ.
“Bệ hạ còn trẻ, chưa có kinh nghiệm xử thế. Tám vị tướng quân thời thời khắc khắc trấn thủ biên quan, sao có thể tuỳ ý triệu hồi? Hơn nữa bệ hạ hoàn toàn có thể vào triều thương nghị sự tình, để bá quan văn võ phụ tá bệ hạ. Nếu bệ hạ là vua một nước lại chuyên quyền độc đoán thì còn cần đến bá quan văn võ làm gì? Cứ giết sạch là được!”
Văn võ bá quan đồng loạt quỳ xuống, tình cảnh vô cùng hùng vĩ.
Tư Vô Nhai vẫn thản nhiên nói:
“Đại Đường đã sớm được bình định, vua của một nước mà đến quyền triệu kiến thần tử cũng không có? Trương đại nhân, ta chỉ hỏi ngươi một câu, bệ hạ có quyền gặp mặt thần tử của mình hay không? Chỉ cần đáp Có hay Không là được.”
Dân chúng đưa mắt nhìn nhau. Không nói gì khác, chỉ riêng việc gặp thần tử cũng không được thì còn nói gì là vua của một nước?
Trương Nguyên Nhân vội vàng cao giọng nói: “Bệ hạ đương nhiên là có quyền gặp thần tử! Nhưng ai không biết bệ hạ muốn nhân cơ hội này giết tám vị tướng quân? Ngươi đừng có đứng đây nói xằng nói xiên, yêu ngôn hoặc chúng!”
Tư Vô Nhai lắc đầu.
“Lời vừa rồi của ta đều do bệ hạ yêu cầu ta thuật lại, không sai một chữ. Ngươi nói ta yêu ngôn hoặc chúng, phải chăng muốn ám chỉ bệ hạ yêu ngôn hoặc chúng?”
“Ngươi !” Trương Nguyên Nhân lảo đảo lui lại.
Đúng lúc này, Lý Vân Tranh đứng lên nhìn Trương Nguyên Nhân, trầm giọng nói:
“Trương đại nhân, Tư tiên sinh là lão sư của trẫm, hôm nay trẫm không khoẻ nên mời lão sư đến thay trẫm nói chuyện. Trương gia ngươi tự xưng cả nhà trung liệt, không ngờ lại lôi kéo bá quan văn võ và bách tính đến đây, bức trẫm đi vào khuôn khổ. Chỉ dựa vào chuyện này, trẫm đã có thể trị ngươi tội chết!”
Phịch! Trương Nguyên Nhân ngồi liệt xuống đất, toàn thân run rẩy chỉ tay vào Tư Vô Nhai nói:
“Bệ hạ! Trong lòng lão bách tính sáng như gương, lão thần nguyện dùng cái chết của mình để chứng minh… lão thần tuyệt đối không có tư tâm, đều là vì thiên hạ xã tắc!”
Bách tính bên dưới nghị luận ầm ĩ. Trương Nguyên Nhân là anh hùng trong mắt bọn họ, anh hùng nên xứng được ủng hộ!
Tư Vô Nhai nhíu mày, cất cao giọng nói: “Vậy thì xin mời Trương đại nhân chịu chết.”
Hắn vung tay chỉ về phía cột trụ bên hông đại điện. “Câu này… là ta nói.”
Toàn bộ người trong quảng trường đều đồng loạt nhìn Tư Vô Nhai, ngay cả Lý Vân Tranh cũng sửng sốt.
“Lão sư…”
Chịu tiếng xấu, bị thiên hạ bêu danh mà thôi, loại chuyện này Tư Vô Nhai đã làm rất quen.
Điều này rõ ràng đã bức Trương Nguyên Nhân vào tuyệt lộ. Hai mắt hắn tràn ngập tơ máu, bờ môi run rẩy, tức giận đến run cả người: “Ngươi!”
“Không phải ngươi muốn lấy cái chết để chứng minh sao? Dùng cái chết để áp chế bệ hạ, đây là thứ mà Trương gia ngươi gọi là ‘Trung’? Sao thế, ngươi đi chết đi chứ?” Tư Vô Nhai vẫn thản nhiên như không.
Trương Nguyên Nhân tức giận muốn nổ tung lồng ngực, mất đi lý trí, hắn như con ngựa hoang đứt cương lao về phía cây trụ.
Nhưng không ai ngăn cản.
Khi Trương Nguyên Nhân sắp đâm đầu vào trụ, một đại nội cao thủ từ trên không lao vọt xuống ngăn hắn lại.
“Phụ thân, không được!”
Mọi người lập tức tròn mắt nhìn.
“Trương Kính Nguyên?” Vương Vận kỳ quái nói, “Không phải ngươi đang làm tướng quân ở Kiếm Nam Đạo sao? Vì cái gì lại xuất hiện trong cung?”
Trương Nguyên Nhân và Trương Kính Nguyên đều nghẹn họng.
Trương Nguyên Nhân bỗng nhiên ý thức được, hành động của hắn đã hại tới nhi tử.
Tư Vô Nhai không nhìn bọn hắn mà bình tĩnh nói: “Trương đại nhân dùng cái chết để chứng minh tấm lòng mình thật khiến người bội phục. Nhưng Trương Kính Nguyên lại tự ý xông vào hoàng cung, cải trang làm đại nội cao thủ là có mục đích gì? Người đâu, bắt lấy hắn!”
Không người nào dám động.
Thế cục không rõ, chẳng ai dám tự tiện nghe lệnh một bên nào, cho dù bây giờ hoàng đế Lý Vân Tranh hạ lệnh cũng không có tác dụng.
Lục Châu vuốt râu, phất tay áo. Vu Chính Hải đứng một bên lập tức khom người, điểm nhẹ mũi chân bay lên.
Trương Kính Nguyên thấy thế cực kỳ hoảng sợ, liên tục lui về sau, song chưởng vung ra cương khí. Phanh phanh phanh!
Vu Chính Hải quát: “Ngươi còn non lắm.”
Năm ngón tay bắn ra Đại Huyền Thiên Chưởng, chưởng ấn cực lớn đập thẳng vào lồng ngực Trương Kính Nguyên. Trương Kính Nguyên văng ra sau, Vu Chính Hải không cho hắn cơ hội đáp xuống đất đã vọt tới tóm lấy hắn.
“Thủ đoạn thật hay!” Vương Vận nhìn mà kinh hãi.
Lục Châu hài lòng gật đầu. Hắn vốn có thể gọi ra pháp thân Thiên Giới Bà Sa khiến chúng sinh thần phục, nhưng làm vậy sẽ gây bất lợi cho Lý Vân Tranh. Có thể dùng phương thức khác để giải quyết thì cớ sao mà không làm?
Hơn nữa Lục Châu cảm thấy kinh đô có cao thủ ẩn tàng, trong đó có Hạ Hầu Sinh.
Vu Chính Hải ném Trương Kính Nguyên xuống đất. Trương Kính Nguyên không ngừng phun máu khiến Trương Nguyên Nhân vừa lo lắng vừa phẫn hận không thôi.
Tư Vô Nhai không gấp gáp giết hắn mà nói:
“Trương đại nhân, chuyện của nhi tử ngươi có Đại Lý Tự xử lý, nếu ngươi vẫn muốn dùng cái chết để minh giám thì xin mời tiếp tục. Lần này sẽ không có ai ngăn ngươi đâu.”
Trương Nguyên Nhân trừng to mắt.
“Chẳng lẽ đây chỉ là khổ nhục kế của ngươi?” Tư Vô Nhai hỏi lại.
“Khổ nhục kế…?” Bách tính ngơ ngác nhìn nhau.
Vương Vận cao giọng nói: “Trương đại nhân, chiêu khổ nhục kế này dùng hay thật đấy. Có phải ngươi cho rằng bách tính dễ bị lừa gạt nên cố ý diễn trò không?”
Thái sư Quách Chính Bình vội nắm lấy cơ hội để thể hiện:
“Lòng lão bách tính sáng như gương. Nếu ngươi thật sự trung trinh như một thì tại sao lại phái Trương Kính Nguyên lẻn vào hoàng cung?”
Phía đối diện, Hộ quốc công Lư Thiên Ninh cũng nói hùa theo:
“Trương Nguyên Nhân, ai chẳng biết ngươi thân cận với tám vị tướng quân. Trương gia ngươi ở kinh đô tiếng tăm lừng lẫy, ba mươi năm trước, vạn mẫu ruộng tốt ở tỉnh Lũng Tây vốn thuộc về bách tính bản xứ, vì sao cuối cùng lại trở thành vật trong túi Trương gia các ngươi?”
Một viên đá ném ra dấy lên ngàn cơn sóng. Lời này khiến ngàn bách tính có mặt ào ào nghị luận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận