Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1250

Đông đảo hải thú từ xa không ngừng bay vọt tới, va chạm vào khối băng do hai nhân loại tạo thành!
Phanh phanh phanh phanh...
Nhưng hai người tựa như là băng điêu, vẫn cứ đứng yên không nhúc nhích.
Cho đến khi đám hải thú hậm hực rời đi, hết thảy lại lâm vào tĩnh mịch vô tận.
Không có phương hướng, không có ánh sáng, không có âm thanh. Trong thế giới băng phong, gió lạnh thấu xương, băng lãnh xâm nhập vào cốt tủy.
Cho dù là tu hành giả như Tô Hành và Ngu Thượng Nhung cũng bị ý lạnh vô tận này khiến cho khó lòng chịu nổi.
Tô Hành điều động khí tức, ngăn cách băng phong với nhiệt độ cơ thể. Ít nhất làm vậy hắn có thể điều động một chút nguyên khí, tiến hành truyền âm.
Tuyệt đại bộ phận nguyên khí đều bị băng phong ngăn trở. Nguyên khí có thể điều động cực kỳ bé nhỏ, ít đến đáng thương.
Nhưng mà… chỉ cần không chết thì đã là may mắn. Hắn là Thiên Giới Bà Sa, có thể dùng phương pháp nội tức để sống sót thật lâu.
"Ngươi sống không được lâu." Tô Hành truyền âm nói.
Ngu Thượng Nhung cũng không thể động đậy, hắn muốn giữ nụ cười trên môi là việc rất khó.
Ngu Thượng Nhung cũng đã thử điều động nguyên khí nhưng hắn đang trong tình trạng bị ngăn cách, nguyên khí có thể điều động được chẳng hơn gì Tô Hành.
Tuy vậy, Ngu Thượng Nhung đã lĩnh ngộ được vô kiếm chi đạo, muốn truyền âm cũng dễ dàng hơn Tô Hành.
"Ngươi nên cảm thấy may mắn, nếu không phải hải thú băng phong chúng ta, ngươi bây giờ đã là vong hồn dưới kiếm."
Tô Hành đáp lại:
"Đã đến mức này rồi mà còn mạnh miệng. Con hải thú này có năng lực băng phong thật là hiếm thấy, hẳn chính là hải thú chi vương... Từ xưa đến nay Hắc Thuỷ Huyền Động vẫn luôn là địa phương cực kỳ hung hiểm, có vô số loài hải thú sinh sống. Một khi gặp phải một con hải thú khác có năng lực phá vỡ băng phong thì cả ngươi và ta đều sẽ trở thành thức ăn trong bụng nó.”
"Xin lỗi nhé, một tu hành giả Thiên Giới Bà Sa như ta không sợ bị băng phong. Ta thậm chí còn có thể phá băng mà ra, chắc chắn sẽ không quá lâu. Mà ngươi thì chỉ có thể ở lại trong khối băng... Ngươi!! Làm sao ngươi làm được?!"
Ông.
Một đạo kim sắc kiếm cương nhỏ bé lơ lửng trước mặt hai người, toả ra hào quang cực kỳ yếu ớt.
Tiếng nói của Tô Hành lập tức im bặt, hắn ngây ra như phỗng.
Trong bóng tối vô tận, đạo quang mang này đã mang lại hy vọng cực lớn.
Ngu Thượng Nhung không để ý tới hắn mà tiếp tục thử nghiệm điều động nguyên khí bốn phía.
"Sao… sao ngươi làm được?” Trên mặt Tô Hành tràn đầy kinh ngạc, hỏi lại lần nữa.
Đây là kinh nghiệm và tâm đắc thu hoạch được từ việc tu luyện vô kiếm chi đạo, không dựa vào ngoại vật để thao túng nguyên khí, biến vạn vật thành kiếm, biến hư vô thành kiếm.
Soạt.
Kiếm cương tiêu thất, hắc ám lại che lấp mọi thứ.
Xem ra muốn ngưng tụ ra kiếm cương mạnh hơn phải có được thực lực mạnh hơn...
Ngu Thượng Nhung nhắm mắt lại, vừa tu luyện vừa chống cự khí lạnh đang không ngừng thẩm thấu vào cơ thể.
Tô Hành truyền âm nói: "Xem ra ta đã đánh giá cao ngươi... Ngươi cứ tiếp tục như vậy sẽ không có đường sống sót."
Thấy Ngu Thượng Nhung vẫn không để ý đến mình, Tô Hành cũng nhắm mắt lại tu luyện, điều động chút nguyên khí còn sót trong đan điền khí hải.
Hắc liên giới.
Trong tiểu trấn phía bắc Hắc Diệu liên minh.
Thẩm Tất khom người nói: "Các chủ, Hắc Tháp phái người đến Ma Thiên các, Lý Tiểu Mặc và đối phương phát sinh chiến đấu, Lý Tiểu Mặc bị thương nhẹ. Chỉ là... Nhị tiên sinh kịp thời đuổi tới, cùng đối phương đại chiến bên lạch trời, cuối cùng rơi vào vực sâu vạn trượng."
Lục Châu mở mắt ra, cau mày nói: "Có biết là ai không?"
"Nhất định là người của Đoạn Tây Hoa! Trước đó khi thuộc hạ đến đón Nhan Chân Lạc đã nhìn thấy Tô Hành. Lý Tiểu Mặc đã giao thủ với đối phương, theo lời mô tả của Lý Tiểu Mặc thì thuộc hạ có thể khẳng định đó chính là Tô Hành do Đoạn Tây Hoa phái tới!" Thẩm Tất chém đinh chặt sắt nói.
Lục Châu nhắm mắt lại, mặc niệm thiên nhãn thần thông.
Bốn phía yên tĩnh và tối đen như mực, không chút ánh sáng.
Nơi này là nơi nào? Hắc thuỷ chăng?
Có thể nhìn thấy một mảnh tối đen đã nói lên Ngu Thượng Nhung không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Lục Châu hiểu rõ Ngu Thượng Nhung… Lão nhị tuy trông có vẻ cố chấp, liều mạng, nhưng kỳ thực lại rất biết mình biết ta, luôn có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Ngu Thượng Nhung có thể sống được đến hôm nay, tuyệt đối không chỉ dựa vào vận khí.
Lục Châu mở mắt nói với Thẩm Tất: “Nói về Đoạn Tây Hoa đi.”
Thẩm Tất gật đầu:
“Đoạn Tây Hoa gia nhập Hắc Tháp ít nhất đã ba ngàn năm, lúc mới gia nhập chỉ có thực lực ba Mệnh Cách. Hắn từ vị trí Hắc Ngô Vệ trèo lên đến nhị trưởng lão, nay thực lực không dưới tám Mệnh Cách. Đại trưởng lão Sử Ưu Nhiên vừa chết, hắn lập tức trở thành thủ lĩnh của đám trưởng lão.”
Lục Châu hỏi: “Phái bảo thủ và phái cải tiến không phản đối sao?”
“Cũng có phản đối. Tháp chủ có vẻ đứng về phía phái bảo thủ, mấy năm nay áp dụng kế hoạch nuôi nhốt. Nhưng hồng liên giới thoát khỏi sự khống chế của Hắc Tháp, lại thêm Hắc Tháp Bạch Tháp mâu thuẫn với nhau khiến đa số mọi người quay sang ủng hộ phái cấp tiến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận