Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1141

“Ta đã quen biết muội lâu như vậy, chẳng lẽ muội còn không tin ta?” Trên mặt Liên Tinh tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
“Trước đây ta tin ngươi, xem ngươi là bằng hữu. Nhưng ngươi lại lừa gạt ta hết lần này đến lần khác, còn muốn trộm khí tức Thái Hư của ta… Đây là cái ngươi gọi là bằng hữu?” Chiêu Nguyệt trách mắng.
“Ta không có!”
“Còn nói là không có.” Chiêu Nguyệt khinh thường nhìn Liên Tinh. “Ta đã đoán ra ngươi có vấn đề từ lâu, nhưng lúc đó sư phụ không có mặt ở đây, nếu không ta sao có thể đồng ý để ngươi áp chế tu vi mình?”
“Muội… muội gạt ta?”
“Chỉ cho phép ngươi gạt ta, không cho phép ta gạt ngươi sao?” Chiêu Nguyệt cảm thấy thật buồn cười.
“Chẳng lẽ… chẳng lẽ ta liều mình cứu muội cũng là giả sao?” Liên Tinh không cam lòng nói.
Đúng lúc này, hai tên Hắc Ngô Vệ và Bạch Ngô Vệ chỉ còn một Mệnh Cách từ dưới vọt lên, gào to: “Cho dù chết bọn ta cũng phải kéo ngươi theo làm đệm lưng!”
Dù bọn hắn chỉ còn một Mệnh Cách nhưng một Nguyên Thần cảnh lục diệp như Chiêu Nguyệt cũng không có cách nào so sánh. Khi hai người kia nhào tới !
Cạp cạp cạp!
Đế Giang kêu lên như con vịt, tiếng kêu của nó ngập tràn vui sướng như tìm được trò chơi mới. Nó mang theo Chiêu Nguyệt bay vọt ra xa trăm mét khiến Chiêu Nguyệt giật nảy mình.
Chiêu Nguyệt lập tức thi triển cương khí cố định bản thân trên lưng Đế Giang, không khỏi giật mình trước tốc độ của nó.
Toàn thân hai tên Hắc Ngô Vệ Bạch Ngô Vệ đầy máu, nhìn Đế Giang bằng ánh mắt không cam lòng. “Ngươi trái, ta phải…”
Hai người bọc đầu đánh tới, Đế Giang lập tức mang theo Chiêu Nguyệt chạy vòng vòng, tốc độ như tia chớp đến mắt thường còn không nhìn kịp. Nó càng chạy càng vui vẻ, nhìn hai người kia đuổi theo đầu đầy mồ hôi, không khỏi kêu vang mấy tiếng.
Lúc trước ngay cả Nhan Chân Lạc sáu Mệnh Cách còn không bắt được nó, huống hồ gì là hai tên một Mệnh Cách đã bị thương này.
Chiêu Nguyệt cười nói: “Các ngươi chỉ có chút bản lãnh này thôi sao? Mau lại bắt ta đi…”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó dừng lại. “Đừng bị nàng ta lừa, thừa dịp lão đầu kia còn chưa quay trở về, chúng ta chạy thôi.”
“Ừ, tạm thời mặc kệ ân oán Hắc Tháp và Bạch Tháp, hai chúng ta hợp lực đào tẩu, thấy thế nào?”
“Không thành vấn đề. Phù văn thông đạo vẫn còn, tranh thủ thời gian rời đi thôi!”
Hai người lập tức xoay người bay về phương bắc. Liên Tinh nằm dưới đất chợt hô to: “Mang ta… mang ta đi với!”
Bạch Ngô Vệ cúi đầu nhìn nàng, khinh thường nói: “Thứ ăn cây táo rào cây sung, ngươi có trở về cũng là tử tội!”
Hai người không thèm để ý đến Liên Tinh, lập tức chạy trốn, chỉ chốc lát sau đã không còn bóng dáng.
Chiêu Nguyệt không khỏi lắc đầu: “Đáng tiếc, thực lực của ta không đủ để giết địch! Lần này may mà nhờ có ngươi. Sư phụ thu một toạ kỵ thú vị như ngươi từ bao giờ thế?”
Đế Giang hưng phấn vỗ cánh nhưng không bay loạn khắp nơi mà đứng yên tại chỗ chờ đợi Lục Châu quay về.
Chiêu Nguyệt không tự tiện hành động. Liên Tinh mặc dù đã cứu nàng nhưng vẫn từng lừa gạt và lợi dụng nàng, lại còn là người của Bạch Tháp, cần phải đối đãi cẩn thận.
Lát sau, Lục Châu từ xa bay về.
“Sư phụ.” Chiêu Nguyệt quỳ xuống hành lễ trên lưng Đế Giang.
Lục Châu nhìn nàng, khẽ hỏi: “Có bị thương ở đâu không?”
“Đồ nhi không có việc gì… Đồ nhi có tội, cầu sư phụ tha thứ!” Chiêu Nguyệt không dám đứng lên.
Lục Châu đảo mắt nhìn xuống Liên Tinh đang nằm dưới đất. “Hai tên kia trốn rồi?”
“Bọn chúng chạy trốn về hướng bắc.” Chiêu Nguyệt thấp giọng đáp.
“Trở về rồi tính.” Lục Châu đánh ra Ma Đà Thủ Ấn tóm lấy Liên Tinh.
Đúng lúc này, phương bắc lại vần vũ mây đen, phong vân biến sắc, tiếng sấm rung động không ngừng.
Lục Châu, Chiêu Nguyệt và Liên Tinh đồng loạt nhìn về nơi đó. Liên Tinh cau mày, nhịn đau nói: “Các người mau chạy đi, hẳn là người của Hắc Tháp tới cứu viện!”
“Phù văn thông đạo?” Lục Châu nghi hoặc nói.
“Đây là ba động khi phù văn thông đạo mở ra. Cường giả Hắc Tháp nhiều như mây, nhất định đã phái thêm người tới…” Lời còn chưa nói xong, Liên Tinh đã phun ra một ngụm máu.
Lục Châu không hề tỏ chút lòng thương hại nào, bễ nghễ nói: “Nha đầu miệng còn hôi sữa, muốn doạ lão phu sao?”
Liên Tinh á khẩu không nói được lời nào.
Quả nhiên ngay sau đó, phía bắc có hai thân ảnh đang vọt tới với tốc độ cực nhanh.
Lục Châu nhíu mày. Theo lời Tư Vô Nhai nói, nội bộ Hắc Tháp đang mâu thuẫn nghiêm trọng, lúc này Thẩm Phán Giả sẽ không dễ dàng xuất động, nếu là Hắc Ngô Vệ lại dám đến thì cứ giết thôi.
Chờ đến khi hai đạo thân ảnh tới gần, Liên Tinh mới lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Hắc… Hắc Ngô Vệ.”
Lục Châu lạnh nhạt đứng đó, chắp tay sau lưng nhìn hai tên Hắc Ngô Vệ mặc hắc sắc khôi giáp, tay cầm trường kích tiến tới gần. Không chỉ thế, hai người kia còn mang theo hai bộ thi thể, một hắc một bạch.
Đến trước mặt Lục Châu, hai người lăng không quỳ xuống, chắp tay nói: “Thẩm Tất bái kiến lão tiền bối! Xin lão tiền bối thu lưu chúng ta!”
Liên Tinh cùng Chiêu Nguyệt đều giật mình kinh hãi.
Lục Châu cũng kinh ngạc không kém. “Thẩm Tất?”
Người vừa đến chính là tiểu đội trưởng Thẩm Tất chấp hành nhiệm vụ ở hồng liên giới. Thẩm Tất cởi khôi giáp, bỏ mũ giáp ra, để lộ gương mặt hình chữ điền mang theo vẻ tang thương.
“Lão tiền bối, ta đã không còn đường trốn!” Thẩm Tất nói thẳng.
“Ngươi là Hắc Ngô Vệ, hiệu lực cho Hắc Tháp, sao lại muốn đầu nhập lão phu?” Lục Châu cảm thấy việc này quá mức buồn cười. Trước đó bọn họ còn từng chiến một trận.
Thẩm Tất nói: “Sáu người chúng ta đến hồng liên giới, tổn thất hai người… Vốn tưởng rằng có thể đổ tại hung thú, nhưng không ngờ tên tiểu đội trưởng kia lại bị buộc nói ra sự tình. Hắc Tháp định tội Hắc Ngô Vệ làm việc bất lực lại giấu giếm không báo, muốn trị chúng ta tội chết! Ta cùng các huynh đệ liều chết bỏ trốn qua phù văn thông đạo, không ngờ Hắc Tháp lại không lưu tình chút nào, giết chết một huynh đệ của chúng ta. Hiện tại cũng chỉ có lão tiền bối có thể cứu chúng ta mà thôi!”
“Lão phu làm sao biết ngươi nói thật hay giả?” Lục Châu không phải người dễ bị lừa.
“Từng lời ta nói đều là thật, đây là minh chứng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận