Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1922: Bản toạ đến đón ngươi

Hôm nay mình bom 16 chương, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ.
Hắc Diệu liên minh.
Hắc Diệu ngũ hổ khi xưa đã không còn từ lâu. Hiện tại trưởng lão Trương Biệt đã thuận lý thành chương trở thành minh chủ.
“Minh chủ, Triệu Hồng Phất làm việc không quá tích cực.”
Trương Biệt quay đầu nhìn về phía thuộc hạ: “Triệu Hồng Phất vốn là người của Đại Viên vương đình, về sau gia nhập Ma Thiên Các. Nhớ ngày đó Ma Thiên Các danh tiếng như mặt trời giữa trưa, vậy mà bây giờ…”
“Thế chúng ta nên làm gì?” Tên thuộc hạ nghe không hiểu ý minh chủ.
Trương Biệt nói: “Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Hiện nay cửu liên đã thông với nhau, không còn bị phong bế tin tức như trước nữa. Hắc Diệu liên minh chúng ta chỉ là thế lực nhỏ, không thể nào chống lại Ma Thiên Các.”
Nói tới đây, hắn nhẹ giọng than, “Người tiến lên chỗ cao, nước chảy vào chỗ trũng. Hồng Phất này xem thường toà miếu nhỏ chúng ta cũng là bình thường. Hai ngày nữa ta sẽ tán gẫu với nàng một phen, nếu nàng không nguyện ý ở lại đây thì ta tiễn nàng về Đại Viên vương đình.”
“Vâng.” Tên thuộc hạ khom người đáp.
Đúng lúc này, một thuộc hạ khác từ bên ngoài đi vào bẩm báo: “Trần Vũ Vương giá lâm.”
“Mau mời vào.”
Không bao lâu sau, Trần Vũ Vương mặc hoa phục đi vào, phía sau lưng còn có hai binh sĩ ôm Hư Không Kích của hắn trong tay.
Trần Vũ Vương ôm quyền nói: “Trương huynh, gần đây khoẻ chứ?”
“Trần Vũ Vương, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây thế?” Trương Biệt tiến lên cười chào.
Trước đây Hắc Diệu liên minh và vương đình mâu thuẫn về lợi ích, nay hai bên đều như nhau nên lại trở thành đồng minh.
Trần Vũ Vương không hề khách khí ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, nói thẳng: “Bổn vương không nói quanh co, chuyện lần trước nói với ngươi, ngươi tính đến đâu rồi?”
“Các ngươi muốn Triệu Hồng Phất thì phải hỏi ý kiến của nàng.” Trương Biệt đáp.
“Hỏi nàng? Ngươi thân là minh chủ Hắc Diệu liên minh, phải hỏi ngươi mới đúng chứ.” Trần Vũ Vương nói.
“Triệu Hồng Phất là phù văn sư của Ma Thiên Các, tu vi không thấp. Ta không thể làm chủ thay cho nàng được.”
Trần Vũ Vương nói: “Ma Thiên Các bây giờ đâu còn là Ma Thiên Các ngày xưa. Đương nhiên bổn vương cũng rất tôn trọng Triệu Hồng Phất cô nương, nhưng vì sao Triệu Hồng Phất phải đến Hắc Diệu liên minh, chẳng lẽ trong lòng ngươi còn không rõ?”
Trương Biệt xua tay nói: “Nàng không thuộc về Hắc Diệu liên minh. Hơn nữa ta là có thiện ý mời Hồng Phất cô nương đến giúp đỡ.”
“Được rồi, vậy thì hỏi ý nàng ta.” Trần Vũ Vương cười nói.
Trương biệt ra hiệu cho thuộc hạ đi mời người tới. Lát sau, Triệu Hồng Phất tiến vào đại điện.
Triệu Hồng Phất vẫn giống như trước, dáng vẻ tuỳ tiện thản nhiên, chỉ là nàng không còn khí chất đơn giản thoải mái như ngày xưa, có lẽ vì tuổi tác và lịch duyệt tăng lên đã khiến cho nàng trưởng thành hơn rất nhiều.
Thấy hai người, nàng trực tiếp ngồi xuống hỏi: “Không biết minh chủ gọi ta ra đây là có việc gì?”
Trương Biệt nói: “Trần Vũ Vương muốn mời ngươi đến vương đình làm việc. Hiện nay cửu liên đã câu thông với nhau, đang rất thiếu phù văn thông đạo, phù văn sư như ngươi là hoa thơm trái ngọt đấy.”
Trần Vũ Vương chắp tay nói với Triệu Hồng Phất: “Hồng Phất cô nương, không biết ngươi cảm thấy thế nào? Ngươi yên tâm, khi đến vương đình, bệ hạ sẽ phong cho ngươi làm người thống lĩnh phù văn viện, quản lý hơn ba ngàn người dưới trướng. Ngoài ra còn cần điều kiện gì thì ngươi cứ việc nói.”
Nghe được mấy câu này Trương Biệt không khỏi nhíu mày, làm vậy khác gì mắng Hắc Diệu liên minh của hắn keo kiệt nha.
Triệu Hồng Phất không hề nghĩ ngợi mà đáp: “Xin lỗi, ta không có hứng thú.”
“Hồng Phất cô nương, suy nghĩ thêm một chút đi.” Trần Vũ Vương tiến lại gần.
Kỳ thực Trương Biệt cũng không muốn giữ nàng lại, nàng là củ khoai lang nóng phỏng tay, người người ngấp nghé. Lại thêm nàng có bối cảnh Ma Thiên Các nên thường bị các thế lực nhìn chằm chằm.
“Hồng Phất cô nương, Trần Vũ Vương cũng là có ý tốt. Ta nói một câu hơi khó nghe, hy vọng ngươi đừng khó chịu.” Trương Biệt nói, “Ma Thiên Các đã sụp đổ, cửu đại đệ tử gia nhập Thái Hư. Cô nương nên cân nhắc cẩn thận đề nghị của Trần Vũ Vương.”
Triệu Hồng Phất nhíu mày, trầm giọng nói: “Cho nên… các ngươi mới dám khi nhục bản cô nương, xem bản cô nương như hàng hoá muốn bán là bán?”
“Việc này…” Trương Biệt nói không nên lời, “Hồng Phất cô nương bớt giận, khoảng thời gian này Hắc Diệu liên minh cũng đâu có bạc đãi ngươi. Trước kia chúng ta có mâu thuẫn với Ma Thiên Các nhưng cũng đều là chuyện trong quá khứ cả, chúng ta nên hợp tác và kỳ vọng vào tương lai mới phải.”
Vấn đề lớn nhất của nàng bây giờ là làm việc không tích cực, ngày ngày đều như đang làm công kiếm sống.
Trần Vũ Vương nói: “Trương minh chủ, Hồng Phất cô nương là người tự do, ngươi đừng nói mấy lời khó nghe như vậy.”
Hắn vừa dứt lời, một tên thuộc hạ vội vã chạy vào đại điện, khom người bẩm báo: “Minh chủ, Trần Vũ Vương, Ma Thiên Các giá lâm!”
“Ma Thiên Các?” Hai người lập tức đứng dậy, hai mắt mở to.
Dù trăm năm đã trôi qua, thế nhân khi nghe đến danh tự Ma Thiên Các đều phải tê cả da đầu.
Triệu Hồng Phất nghi hoặc hỏi: “Ma Thiên Các?”
Ba người vội vã đi ra khỏi đại điện, cách đó không xa có một toà phi liễn đáp trên mặt đất. Đám tu hành giả Hắc Diệu liên minh không dám đến gần, tựa như có một cỗ lực lượng vô hình ngăn trở bọn hắn.
Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các theo thứ tự đứng ở phía trước phi liễn. Triệu Hồng Phất kinh ngạc nói: “Trưởng lão?”
Ngay sau đó, trong phi liễn truyền ra một giọng nói uy nghiêm mà bình thản: “Triệu Hồng Phất.”
Cõi lòng Triệu Hồng Phất run lên, hai mắt đỏ ửng. Nàng đương nhiên nhận biết giọng nói này, cũng thường mơ thấy trong giấc mộng. Nàng thậm chí còn ảo tưởng biết bao lần Các chủ sẽ trở về, vậy thì tốt biết bao.
Cũng như những người khác, nàng đều cho rằng Các chủ đã chết. Nàng cũng tưởng rằng Ma Thiên Các đã không còn tồn tại.
“Còn không mau bái kiến Các chủ?” Lãnh La nhắc nhở.
Trương Biệt và Trần Vũ Vương đều kinh hãi.
Bọn hắn trợn trừng mắt, không dám tin nhìn toà phi liễn khổng lồ kia.
Phan Trọng vén rèm lên, một thân ảnh quen thuộc mang khí chất vương giả chậm rãi bước ra. Lục Châu ngạo nghễ đứng đó, quan sát chúng sinh.
Triệu Hồng Phất cấp tốc vọt tới, quỳ xuống trước mặt hắn, run giọng nói: “Các chủ, ngài trở về rồi!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận