Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1897: Xích Đế

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung điều động nguyên khí nhưng không có bất kỳ cảm giác kỳ lạ nào. Bọn hắn cảm thấy thấp thỏm bất an, bèn cố dùng nguyên khí bức nó ra lần nữa nhưng vẫn không có động tĩnh.
Linh Uy Ngưỡng khẽ cười nói: "Đừng uổng phí sức lực, nếu các ngươi có thể giải khai thì lão phu còn mặt mũi nào mà tự xưng mình là Thanh Đế?"
Linh Uy Ngưỡng tiếp tục nói: "Chờ lão phu tìm được Ma Thần sẽ đến tìm sư phụ các ngươi, thương lượng rõ ràng với hắn. Nhớ chuyển lời cho hắn chuẩn bị tiếp đón lão phu. Còn nữa, ghi nhớ cho kỹ danh hào này: Linh Uy Ngưỡng.”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung vừa định nói gì đó thì thân ảnh Linh Uy Ngưỡng đã biến mất trong hư không. Hai người bối rối nhìn nhau.
“Lần này hỏng rồi.” Vu Chính Hải cau mày, “Chúng ta đã bị đánh dấu ấn ký, nếu trở lại Văn Hương Cốc chẳng phải sẽ bại lộ vị trí của mọi người hay sao?”
Ngu Thượng Nhung gật đầu: “Lão đầu này cũng không phải nhân vật tầm thường, hắn dám đi tìm Ma Thần thì tu vi cũng ngang ngửa đối phương. Dựa vào thực lực của chúng ta e là không giải trừ được ấn ký này.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Vu Chính Hải nói.
“Không về Văn Hương Cốc là được. Chúng ta dùng phù chỉ liên lạc với mọi người, chờ tìm được sư phụ rồi tính.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Cũng chỉ có thể làm thế.” Vu Chính Hải gật đầu.
Hai người ngẩng đầu nhìn lên mê vụ trong không trung rồi cúi đầu nhìn xuống vực sâu.
“Vì sao lão đầu này lại muốn thu chúng ta làm đồ đệ?” Vu Chính Hải hỏi.
“Vừa rồi giao thủ mấy lần, ta cảm giác được có một cỗ năng lượng du tẩu trong kỳ kinh bát mạch. Nếu ta đoán không sai thì có lẽ hắn đã cảm nhận được hạt giống Thái Hư trong cơ thể chúng ta.”
Vu Chính Hải nhíu mày thở dài: “Hôm nay đúng là xui xẻo!”
“Cũng không tính là xui, hắn không biểu lộ địch ý và sát tâm, ít nhất đến thời điểm này cũng không tính là địch nhân. Nếu đổi lại là người trong Thái Hư thì đã cưỡng ép đưa chúng ta đi rồi.” Ngu Thượng Nhung đáp.
“Hửm…” Vu Chính Hải quay đầu nhìn Ngu Thượng Nhung với vẻ đánh giá, “Lão nhị, từ bao giờ mà đệ cũng học cách phân tích rõ ràng mạch lạc như lão thất thế?”
Ngu Thượng Nhung cười nhạt nói: “Ta đâu phải kẻ ngu xuẩn, chỉ là trước giờ lười dùng tới đầu óc mà thôi.”
Vu Chính Hải xoay người nhảy lên không trung. “Đừng nói mấy lời vô ích nữa, chúng ta nên tranh thủ rời khỏi nơi này, vạn nhất đám người Thái Hư mà tới thì sẽ không chạy được đâu.”
Ngu Thượng Nhung lập tức theo sau. Hai người bay tới trước phù văn thông đạo rồi thiêu đốt phù chỉ, thông báo cho đám người Ma Thiên Các biết tin tức này.
Các đệ tử Ma Thiên Các và Thu Thủy Sơn đều chấn kinh, ngay cả Trần Phu cũng không thể tin nổi. Trần Phu lo lắng phái đệ tử đến tây đô điều tra lần nữa, mà đệ tử Lưu Chinh thì ngất ngay tại chỗ.
Thiên hạ Đại Hàn cũng là thiên hạ của hắn, hiện nay tu hành giới rung chuyển lan đến cả phàm nhân, đây tất nhiên là đả kích vô cùng lớn.
Trên không trung phía đông cách Thiên Khải Chi Trụ ở Kê Minh trăm dặm.
Thân ảnh Linh Uy Ngưỡng xuất hiện, nhìn về phía băng trùy chĩa mũi nhọn lên bầu trời, hắn không khỏi lắc đầu nói: “Xích Đế, ngươi là loại phụ thân tàn nhẫn nhất mà lão phu từng gặp.”
Một nam tử trung niên xuất hiện bên cạnh Linh Uy Ngưỡng, toàn thân hắn đỏ rực, dáng người khôi ngô cao lớn, gương mặt hồng hào mày kiếm mắt sáng, hắn đứng chắp tay sau lưng thản nhiên nói:
“Việc nhà của bản đế, không đến lượt ngươi quản.”
“Làm gì khó chịu thế?” Linh Uy Ngưỡng liếc mắt nhìn hắn.
Xích Đế hỏi: “Tìm được hắn chưa?”
Thanh Đế Linh Uy Ngưỡng thở dài: “Lão phu đã đến Đôn Tang nhưng chẳng phát hiện được gì.”
“Ta đã nhận được tin tức chính xác, Đồ Duy Đại Đế quả thật đã vẫn lạc.” Xích Đế nói.
“Trong trận đại chiến đó, người người đều cho rằng hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng hắn lại nói nhất định sẽ trở về… Thật không ngờ hắn lại làm được.”
Xích Đế nhìn về phía Đế Nữ Tang đứng trong băng chuỳ, khẽ nói: “Có lẽ hắn đã tìm được phương pháp phá giải thiên địa ràng buộc, chỉ là không ai tin tưởng mà thôi.”
Thanh Đế lắc đầu: “Không phải không tin tưởng, mà là có người không muốn chấp nhận điều này.”
Xích Đế liếc Thanh Đế một cái: “Ngươi đang nói giúp cho hắn?”
“Lão phu chỉ nói lời công bằng.”
Xích Đế không thèm chấp, thản nhiên nói: “Đồ Duy Đại Đế mới tấn thăng lên cấp Đại Đế, thực lực sâu không lường được, lại có thần vật Sưu Hồn Chung. Hắn có thể đánh giết Đồ Duy chứng tỏ tu vi hắn chưa từng bị hạ thấp.”
Thanh Đế nói: “Tuy nói như vậy nhưng bây giờ lại chẳng thấy bóng dáng hắn đâu. Lão phu hoài nghi hắn đang nấp ở nơi nào đó để chữa thương.”
“Trời đất bao la như vậy, làm sao mà tìm ra một người?”
Hai người đều thở dài một tiếng.
Thanh Đế không nói tiếp chủ đề vừa rồi mà chỉ về phía Đế Nữ Tang hỏi: “Ngươi thật không định đi hỏi thăm nàng một chút sao? Lão phu cho là Ma Thần đã từng đến Thiên Khải Chi Trụ của nàng.”
Xích Đế lộ vẻ do dự.
“Đừng giả vờ nữa.” Nói xong, Linh Uy Ngưỡng bay về phía băng trùy.
Xích Đế thở dài thật sâu, sau đó đi theo. Gần như trong nháy mắt hai người đã xuất hiện trên mặt hồ.
Thanh Đế cười nói: “Tiểu nha đầu, còn không chịu ra đây?”
Đế Nữ Tang đứng trong băng trùy, cúi đầu nhìn hai người. Khi thấy Linh Uy Ngưỡng, trong mắt nàng lộ vẻ hưng phấn vui mừng, nhưng khi nhìn tới Xích Đế, nàng lập tức phẫn nộ, thân ảnh vèo một cái biến mất không còn dấu vết.
Thanh Đế và Xích Đế đưa mắt nhìn nhau.
“Thôi, ngươi đi chỗ khác đi.” Linh Uy Ngưỡng phẩy phẩy tay.
Xích Đế cạn lời.
“Đừng do dự, nếu ngươi không đi thì nàng nhất định sẽ không chịu ra.”
Xích Đế bèn hừ một tiếng: “Nữ nhi bất hiếu.” Thân ảnh loé lên rồi biến mất.
Linh Uy Ngưỡng lười quản tới mâu thuẫn giữa hai cha con này. Thấy hắn đi rồi mới cười nói: “Nha đầu, ra được rồi đó.”
Đế Nữ Tang xuất hiện trước mặt Linh Uy Ngưỡng, cười nói: “Thanh Đế gia gia, sao người lại tới đây?”
Thanh Đế vui vẻ cười híp mắt: “Lão phu tới thăm ngươi một chút.”
“Vậy người nhớ thường xuyên đến nha.” Đế Nữ Tang vui vẻ đáp, “Ta ở chỗ này chỉ có một mình, buồn chán muốn chết, đã rất lâu rồi không có nhân loại đến chơi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận