Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1712: Tử Lưu Ly thật, giả

Khâu Vấn Kiếm lộ vẻ kích động. Tuy không nhìn thấy tình huống trong lương đình nhưng hắn có thể nghe ra ngữ khí hài lòng trong giọng Thánh nhân, lập tức một năm một mười đáp:
“Không dám giấu giếm Thánh nhân, lần đó vãn bối cùng đồng bọn đến bí ẩn chi địa, đánh giết một con hung thú cấp thú vương mới thu hoạch được.”
“Thú vương?” Hoa Dận kinh ngạc.
Trần Phu nói: “Bí ẩn chi địa vô cùng hỗn loạn, có đôi khi hung thú đại chiến còn hung tàn hơn nhân loại. Đại Uyên Hiến đã từng phát sinh rất nhiều lần hỗn chiến, Tử Lưu Ly đã mất tích từ lâu. Không ngờ nó lại bị một con thú vương cướp đi, đúng là vận mệnh.”
Khâu Vấn Kiếm nói: “Chẳng qua là nhờ may mắn mới đạt được, để Thánh nhân chê cười rồi.”
“Tử Lưu Ly đúng là bảo vật hiếm có, dù là may mắn cũng là ngươi xứng đáng có được. Mang về đi.”
Hắn vừa dứt lời, Khâu Vấn Kiếm ở bên ngoài bỗng quỳ xuống nói:
“Vãn bối đi tới nơi này chính là để hiến Tử Lưu Ly cho Thánh nhân. Vãn bối không có phúc sử dụng bảo bối bậc này, thất phu vô tội nhưng hoài bích có tội, khẩn cầu Thánh nhân thu nhận.”
“Ta không có công lao gì, sao có thể nhận tài vật của ngươi.” Trần Phu thản nhiên nói.
“Đây là do vãn bối cam tâm tình nguyện dâng cho ngài… cầu Thánh nhân thu nhân. Vãn bối cũng không muốn trên đường trở về lại bị cường đạo chặn đường đánh giết, chết thảm ngoài dã ngoại. Nếu Tử Lưu Ly tìm được minh chủ cũng coi như là vãn bối giải quyết được một phiền toái.”
Dùng cái cớ này để tặng lễ, đúng là khiến Lục Châu mở rộng tầm mắt.
Thân là người xuyên không, hắn cũng phải tự thẹn không bằng. Tại Địa cầu, thủ đoạn hối lộ nhiều không kể xiết, nhưng về bản chất đều là đút lót. Phương pháp của Khâu Vấn Kiếm quả thực là cao minh.
Trần Phu không nói gì, Hoa Dận lại chắp tay nói: “Sư phụ, hay là người cứ thu lấy, vật này để hắn cầm đúng là sẽ dẫn tới hoạ sát thân.”
Khâu Vấn Kiếm mừng rỡ dập đầu nói: “Đa tạ đại tiên sinh!”
Trần Phu khẽ gật đầu: “Thôi được, ta sẽ thu nhận Tử Lưu Ly. Nhưng ta sẽ không nhận không bảo bối của ngươi, nói ra yêu cầu đi.”
Trái tim Khâu Vấn Kiếm đập thình thịch trong lồng ngực, hắn đang chờ câu này!
Khâu Vấn Kiếm thở dài một tiếng rồi nói:
“Hơn ngàn người trong Thất Tinh Kiếm Môn đều theo ta chịu khổ suốt mấy năm nay. Sáu tháng trước, mâu thuẫn giữa Thất Tinh Kiếm Môn với Lạc Hà Môn càng lúc càng mãnh liệt, đến nay như nước với lửa. Mong Thánh nhân ra mặt cho Thất Tinh Kiếm Môn một con đường sống.”
Lời này rất uyển chuyển, nhưng ý tứ thì rõ ràng. Loại sự tình này đương nhiên Trần Phu sẽ không hỏi tới, nhưng chỉ cần hắn gật đầu một cái, Lạc Hà Sơn sẽ biến mất.
Yến Mục ngồi trong lương đình như ngồi trên bàn chông, hai mắt mở to âm thầm mắng chửi Khâu Vấn Kiếm cả ngàn lần.
Trần Phu nói: “Tranh đấu giữa các môn phái ta không rảnh để ý tới. Hoa Dận, ngươi xử lý chuyện này đi.”
Hoa Dận khom người đáp: “Vâng.”
Khâu Vấn Kiếm hưng phấn dập đầu: “Đa tạ Thánh nhân, đa tạ đại tiên sinh.”
Nói xong, hắn vừa định đứng lên, bỗng nghe trong lương đình truyền tới một thanh âm: “Chờ một chút.”
Trần Phu và Hoa Dận đều giật mình nhìn sang Lục Châu.
Lục Châu đứng lên, chỉ tay vào Tử Lưu Ly nói: “Người này mang Tử Lưu Ly giả đến lừa gạt ngươi, đáng bị phạt nặng.”
“Đồ giả?” Trần Phu nhướng mày.
Khâu Vấn Kiếm bên ngoài chấn kinh, lông tóc trên người dựng đứng, vội vàng chạy vào trong lương đình, rốt cuộc nhìn thấy người quen là Yến Mục và vị cao thủ kiếm đạo kia.
Hắn theo bản năng chỉ tay về phía Yến Mục nói: “Thánh nhân, bọn hắn nói xấu ta!”
Hư ảnh Hoa Dận loé lên xuất hiện trước mặt Khâu Vấn Kiếm, cau mày nói: “Nói xấu?”
“Yến Mục là môn chủ Lạc Hà Môn, đã đấu với Thất Tinh Kiếm Môn nhiều năm nay, Yến Mục chỉ ước gì ta chết!”
Yến Mục nhất thời im lặng.
Bị Khâu Vấn Kiếm chỉ trích, Yến Mục phẫn nộ đáp: “Khâu Vấn Kiếm, ngươi nói hươu nói vượn! Thất Tinh Kiếm Môn các ngươi luôn luôn gây khó dễ cho Lạc Hà Môn, chẳng khác gì hạng cường đạo bức hiếp người khác, làm ra đủ trò cướp bóc đốt giết. Ngươi còn dám nói láo trước mặt Thánh nhân?”
Trần Phu và Hoa Dận đồng thời nhíu mày.
Thân là Thánh nhân, hắn chẳng hề muốn để ý tới mấy chuyện vặt vãnh này. Nhưng sự tình xảy ra trước mặt, Lục Châu lại đang ở đây, hắn không có khả năng mặc kệ không hỏi.
Khâu Vấn Kiếm nói: “Mấy chuyện này không phải do Lạc Hà Môn các ngươi làm ra sao? Việc này đại tiên sinh sẽ điều tra rõ ràng, không chỉ nghe lời một phía của ngươi. Hơn nữa Tử Lưu Ly là thật hay giả, Thánh nhân tự có phán đoán, đâu đến lượt ngươi khoa tay múa chân!”
“Hay cho một tiểu tử nhanh mồm nhanh miệng!”
Lục Châu vung tay áo, một chưởng ấn bay ra đâm sầm vào người Khâu Vấn Kiếm. Hắn bị đánh văng ra khỏi lương đình, máu tươi ướt đẫm vạt áo.
Mọi người đều chấn kinh. Dám ra tay trước mặt Thánh nhân? Người này bị điên rồi sao?
Khâu Vấn Kiếm rơi xuống, toàn thân như tan ra thành từng mảnh. Hôm nay hắn tới đây là để hả giận, nào ngờ lại bị ăn thêm một chưởng! Đây là vì sao chứ?
Biểu tình của Trần Phu có hơi mất tự nhiên. Hắn là chủ nhà, hành vi này của Lục Châu có chút quá phận.
Lục Châu biết tâm tình Trần Phu không vui, bèn xuống nước nói:
“Trần thánh nhân đừng nên tức giận… Lão phu thấy ngươi bị tiểu nhân che mắt nên ra tay trừng trị hắn thay ngươi. Ngươi đứng ở vị trí cao, ngày ngày đều đối mặt với những lời nịnh nọt hoa ngôn xảo ngữ, khó tránh khỏi có lúc không phân biệt được.”
Lời giải thích này chưa đủ, lông mày Trần Phu vẫn nhíu lại.
Lục Châu nói: “Mời nhìn vật này.”
Hắn lấy Tử Lưu Ly của mình ra đặt lên mặt bàn.
Quang mang trên Tử Lưu Ly lập tức toả sáng khắp cả lương đình, cảm giác tươi mát xâm nhập vào cơ thể mỗi người, nguyên khí bốn phía đều trở nên thông thuận hơn rất nhiều.
Ánh mắt Trần Phu và Hoa Dận nhìn viên Tử Lưu Ly rực rỡ kia với vẻ rất phức tạp.
Yến Mục và Khâu Vấn Kiếm đều nghẹn họng.
Sao, sao có thể?
Trần Phu đánh giá Tử Lưu Ly, trong mắt toát lên tia kinh ngạc.
Lục Châu luôn không để lộ bảo vật trên người khi không cần thiết, nhưng hôm nay nhất định phải lấy ra. Lục Châu không lo lắng Trần Phu sẽ cướp đoạt thứ này, nếu đối phương là loại người như vậy, Lục Châu sẵn sàng bỏ ra triệu điểm công đức để xử lý hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận