Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 555

Tại Đông Các.
Lục Châu nhìn từng vòng sáng không ngừng dung nhập vào toà kim liên, cảm nhận được pháp thân đang ngày càng cường đại.
Rốt cuộc !
Ông!
Tại một góc trên toà kim liên bắt đầu xuất hiện một mảnh liên diệp toả ra quang mang chói mắt.
“Thành công.”
Quang mang dần dần tiêu tán, hai mảnh liên diệp bắt đầu chậm rãi xoay tròn.
Nghiêm túc mà nói thì đây là lần đầu tiên Lục Châu dựa vào năng lực tu hành của bản thân để khai diệp. Điều này khiến hắn càng cảm thấy vui mừng và tự hào hơn hẳn khi sử dụng thẻ đạo cụ để mua pháp thân.
Mất nửa ngày trời, Lục Châu chính thức trở thành Nguyên Thần cảnh nhị diệp.
Lúc này, Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem lại giá cả đống thẻ đạo cụ.
Quả nhiên mọi loại thẻ đều tăng lên thêm 1.000 điểm.
Mức giá hiện tại đã không còn thích hợp để sử dụng thẻ đạo cụ nữa. Dù sao Lục Châu cũng có lực lượng phi phàm của Thiên thư, chỉ cần không ngừng lĩnh hội thì có thể dùng nó thay thế cho thẻ Một Kích Chí Mạng.
Trừ phi gặp thời điểm bảo mệnh thì dù mắc tiền cỡ nào cũng phải dùng tới thẻ đạo cụ thôi.
Lục Châu lại nhìn về phía giá tiền Kim Liên Khai Diệp.
“Năm mươi ngàn điểm…”
Hay là mua quách cho rồi? Có gì quan trọng hơn đề thăng tu vi chứ?
Nhưng vấn đề là nếu bây giờ xài hao điểm công đức thì càng về sau càng khó mua Kim Liên Khai Diệp.
Giai đoạn đầu khai diệp không quá khó, có thể dựa vào việc tu hành để đạt được thì không nên lãng phí điểm công đức.
Cố nhịn vậy.
Lục Châu đứng lên bước lại bàn đọc sách, xem xét bản đồ da dê cổ.
“Hả?”
Hắn đột nhiên phát hiện tại khu vực đông bắc xuất hiện hình vẽ một hòn đảo.
Trong lòng Lục Châu khẽ động, bản đồ đang nhắc nhở mình?
“Bồng Lai đảo? Chẳng lẽ là nơi nữ tử họ Lạc đang cư ngụ?”
Lục Châu nhớ lại lời Môn chủ Hoàng Thời Tiết từng nhắc tới nữ tử họ lạc, chẳng lẽ hắn ta biết tin tức của người này mà cố ý giấu giếm?
Điều trùng hợp là Hoàng Thời Tiết cũng tấn thăng bát diệp vào ba trăm năm trước. Chẳng lẽ hắn cũng được nữ tử họ Lạc giúp đỡ?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng. Lục Châu bèn mở giao diện Hệ thống ra xem, bảng nhiệm vụ lúc này đã xuất hiện một nhiệm vụ mới: tìm Địa Thư Khai Quyển.
“Địa Thư Khai Quyển?”
Cho đến bây giờ Lục Châu đã nắm giữ bốn loại thần thông Thiên thư: âm công Chúng Sinh Ngôn Âm, công kích trên diện rộng Pháp Diệt Tẫn Trí, bắt chước thần thông khác Túc Trụ Tuỳ Niệm và thần thông trị liệu Vô Thể Tính Trí.
Lục Châu còn tưởng rằng sẽ có thần thông thứ năm, không ngờ lần này lại là Địa Thư Khai Quyển.
Khi Lục Châu còn đang suy nghĩ thì bên ngoài chợt truyền tới thanh âm: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Lục Châu đứng dậy, chắp tay sau lưng bước ra sân viện.
Thấy Minh Thế Nhân đang quỳ ngoài sân, Lục Châu lừ mắt nói: “Còn biết đường trở về à?”
Con hàng này cứ như trẻ bụi đời, suốt ngày chạy rong ngoài đường.
Minh Thế Nhân liếc mắt nhìn xung quanh, thấy sư phụ không có vẻ tức giận bèn nói: “Đồ nhi vừa đi một chuyến đến Bắc Đẩu Thư Viện.”
“Bắc Đẩu Thư Viện?” Lục Châu nghi hoặc.
Minh Thế Nhân dùng hai tay dâng viên Khai Diệp Đan lên. “Đồ nhi tìm được thứ này, Khai Diệp Đan cực phẩm! Đồ nhi cố ý mang về để hiếu kính người.”
Lục Châu cầm lấy viên Khai Diệp Đan, đưa lên mũi ngửi. Mùi thuốc rất nồng nặc.
Lục Châu trả lại viên Khai Diệp Đan cho Minh Thế Nhân. “Giữ lấy mà dùng đi.”
“Sư phụ, đồ nhi đã lật tung cả Bắc Đẩu Thư Viện, ngay cả nhà vệ sinh cũng tìm…”
“Hử?”
“Không không không… đồ nhi không có ý đó.” Minh Thế Nhân cất kỹ viên Khai Diệp Đan.
“Sau khi trảm liên thì lấy ra dùng.”
“Đồ nhi minh bạch.”
Lục Châu cũng chú ý thấy độ trung thành của Minh Thế Nhân đã vượt mức 80 điểm từ lâu. Thế nên Minh Thế Nhân tự tiện đến quậy Bắc Đẩu Thư Viện một trận hắn cũng không trách cứ. Không cần thiết phải làm thế.
Đúng lúc này, Ngu Thượng Nhung từ bên ngoài bước vào sân viện. “Bái kiến sư phụ.”
“Có chuyện gì?”
“Kinh Châu đang chiến loạn, đồ nhi muốn đến xem.” Ngu Thượng Nhung đáp.
Lục Châu nhíu mày. Hắn biết Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải luôn không hợp nhau, từ trước đến nay vẫn không ngừng xảy ra xung đột.
Vu Chính Hải muốn đánh Kinh Châu, Lục Châu đã cho hắn thời gian nửa năm. Ngu Thượng Nhung bây giờ tu vi chỉ mới tam diệp lại muốn sang đó làm gì?
Lục Châu đạm mạc nói: “Ngu Thượng Nhung.”
“Có đồ nhi.”
“Trong vòng nửa năm, vi sư không cho phép ngươi và Vu Chính Hải xảy ra xung đột, ngươi có làm được không?”
Lời này vừa nói ra, Minh Thế Nhân không khỏi kinh ngạc. Sao đột nhiên sư phụ lại rộng lượng như thế, muốn bỏ qua cho đại sư huynh?
Ngu Thượng Nhung giật mình, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt sư phụ đáp:
“Sư phụ hiểu lầm rồi. Đao và kiếm có lúc xung đột với nhau, nhưng cũng có lúc có thể kết hợp.”
Minh Thế Nhân đầu hiện lên rất nhiều dấu hỏi chấm nghi hoặc.
Ánh mắt Lục Châu bắt đầu dò xét Ngu Thượng Nhung, chợt thấy trong tay hắn đang cầm quyển nhật ký của Tư Vô Nhai.
Trong lòng minh bạch, Lục Châu nói: “Tu vi vẫn là tam diệp?”
Ngu Thượng Nhung đứng thẳng lưng, đáp trả bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin: “Có kiếm trong tay, không cần sợ hãi.”
Lục Châu không còn lời nào để nói. Muốn Ngu Thượng Nhung bỏ đi cái tính tình kiệt ngạo này sợ là không thể.
Lục Châu bình tĩnh nói: “Vậy thì đi đi.”
“Đa tạ sư phụ.”
“Nếu gặp nguy hiểm đến tính mạng thì phải nhớ bảo mệnh trước tiên.” Lục Châu dặn dò.
“Cả đời đồ nhi gặp nạn vô số, nhưng chỉ có địch nhân mới cần phải bảo mệnh.” Ngu Thượng Nhung đáp.
Lục Châu nhíu mày lộ vẻ tức giận.
Lúc này Ngu Thượng Nhung mới khom người nói: “Đồ nhi ghi nhớ lời dặn của sư phụ.”
[Ting ! dạy dỗ Ngu Thượng Nhung, ban thưởng 200 điểm công đức.].
Nói chuyện bình thường thì không nghe đâu, cứ đợi lão phu phải xụ mặt mới chịu nghe lời.
“Đi đi.”
Ngu Thượng Nhung gật đầu, xoay người rời đi.
Ra khỏi Đông Các.
“Nhị sư huynh… nhị sư huynh.” Minh Thế Nhân chạy phía sau gọi với theo.
“Có việc gì?” Ngu Thượng Nhung dừng bước, nghi hoặc nhìn Minh Thế Nhân.
“Tặng huynh Khai Diệp Đan này.” Minh Thế Nhân mỉm cười tươi rói dâng viên Khai Diệp Đan lên bằng hai tay, âm mưu lấy lòng nhị sư huynh.
Ngu Thượng Nhung nhìn thoáng qua viên Khai Diệp Đan rồi mỉm cười đáp: “Đồ vật trân quý như vậy, đệ giữ lại cho mình dùng đi.”
Nói xong hắn điểm nhẹ mũi chân rồi vọt xuống chân núi chỉ trong tích tắc, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Minh Thế Nhân tay cầm Khai Diệp Đan, nghiêng đầu hoài nghi nhân sinh.
“Chẳng lẽ thứ này… không đáng tiền như vậy sao? Vậy là ta bận rộn một trận toi công rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận