Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 749

Người Nhu Lợi kia sải bước phóng tới trước mặt Vu Chính Hải, định theo thói quen tát Vu Chính Hải một bạt tai rồi đánh đấm để phát tiết cơn giận, nhưng hôm nay...
Xoẹt! Bích Ngọc Đao sạch sẽ lưu loát để lại một vết chém trên ngực hắn. Vết chém rất sâu nhưng thẳng thớm.
Không có chiêu thức hoa mỹ, chỉ có kỹ năng nguyên thuỷ nhất với mục đích đơn giản nhất: giết người.
Người Nhu Lợi kia toàn thân cứng đờ, cúi đầu nhìn máu tươi đang tuôn ra giữa ngực, sinh mệnh hắn đang trôi đi nhanh chóng. Thiếu niên Vu Chính Hải nâng tay đẩy trán hắn một cái, hắn ngã ngửa ra sau rồi nằm im dưới đất.
Vu Chính Hải bước từng bước tiến tới.
Thôn dân Cổ La Thôn lúc này mới hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này, vội vàng hô hào: “Cùng lao lên!”
Thiếu niên Vu Chính Hải không mảy may sợ hãi, tay cầm đao xông vào trong đám người, đao quang loé lên, máu tươi tung toé. Điều quỷ dị là… hắn luôn có thể né tránh được đủ loại công kích của thôn dân.
Bích Ngọc Đao điên cuồng vung loạn xạ, đầu người và tứ chi văng khắp nơi khiến đám người Ma Thiên Các vô cùng rung động, bao gồm cả tu hành giả Nhu Lợi Qua Long!
Qua Long không thể nào tin được một phàm nhân sau khi được chỉ điểm một lần lại có thể nắm giữ năng lực chiến đấu bậc này. Thế gian này ở đâu ra kỳ tài như thế?
Toàn bộ Cổ La Thôn rơi vào một mảnh hỗn loạn. Chẳng biết qua bao lâu, âm thanh chiến đấu mới dần dần lắng xuống.
Cửa thôn dần khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Đám thôn dân còn lại hoảng loạn nhìn Vu Chính Hải đứng giữa đám thi thể, tay cầm Bích Ngọc Đao nhuốm đầy máu, ánh mắt cứng cỏi từng bước tiến về phía trước.
Đúng lúc này: “Đủ rồi!”
Qua Long đạp đất bay lên, bộc phát nguyên khí nhảy vào không trung, lăng không đánh ra một chưởng.
Đám thôn dân Cổ La Thôn dấy lên hy vọng nhìn Qua Long đại nhân của bọn hắn!
Chưởng ấn nhanh như thiểm điện đánh về phía thiếu niên Vu Chính Hải. Vu Chính Hải phản ứng theo bản năng, vung đao quét ngang.
Ầm! Trên mặt đất xuất hiện hai vết ngấn.
Vu Chính Hải giương mắt nhìn chằm chằm vào Qua Long trên không trung, hắn muốn hô lên “Cứu mạng”, để vị sư phụ mới nhận này ra tay cứu hắn, nhưng chẳng biết tại sao hai chữ đó lại kẹt ở trong cổ họng, không thể thốt ra lời.
Qua Long lao vụt xuống!
Trong đầu thiếu niên Vu Chính Hải đột nhiên bắn ra khẩu quyết quen thuộc.
Gió im ắng, khí tĩnh lặng, quang vô ảnh, đao vô ngân.
Song chưởng của Qua Long đã đánh tới! “Phàm nhân rốt cuộc cũng là phàm nhân! Mau nhận lấy cái chết”.
Thiếu niên Vu Chính Hải nâng tay, ra sức đánh trả: “Hải Nạp Bách Xuyên!”
Ầm! Va chạm xảy ra, thiếu niên Vu Chính Hải bị chấn văng ra xa, hai tay run rẩy.
Chưởng ấn của Qua Long bị Bích Ngọc Đao chặn lại, hắn lùi ra sau nửa mét rồi ổn định lại thân hình. Sao có thể?
“Vũ khí thiên giai?!” Qua Long cả kinh thốt lên.
Hắn không phục, trong lòng càng thêm phẫn nộ, hai chân giẫm mạnh, toàn thân vọt về phía trước, song chưởng đánh ra mấy đạo chưởng ấn.
Bích Ngọc Đao đột nhiên phát ra âm thanh cộng hưởng, tinh thần thiếu niên Vu Chính Hải rung động mạnh, không kịp suy nghĩ nguyên do đã vung đao nghênh đón.
Thôn dân Cổ La Thôn thấy thế, lập tức nhặt vũ khí lên rồi toàn bộ lao tới công kích Vu Chính Hải.
“Giết!”
“Hắn không chết thì chúng ta sẽ phải chết!”
Vu Chính Hải không ngừng huy động Bích Ngọc Đao đón đỡ, dần dần cảm giác người và đao đã hợp nhất tới cực hạn. Tiềm lực trong người được kích hoạt, lực lượng càng lúc càng tăng cao.
Công kích của Qua Long đánh tới như cuồng phong vũ bão.
Bích Ngọc Đao đột nhiên thoát khỏi tay Vu Chính Hải bay lên không trung. Mọi thứ giống như một cuốn phim quay chậm…
Khi Bích Ngọc Đao bay lên, khoé miệng Qua Long xẹt qua nụ cười lạnh. Đã đến lúc nên kết thúc!
Bích Ngọc Đao xoay tròn trên không, sau đó đao cương nở rộ.
Từng đạo đao cương cỡ nhỏ xuất hiện rồi bắn ra bốn phương tám hướng như vô số lưỡi đao xoay tít, ghim vào cơ thể đám thôn dân Nhu Lợi.
Phanh phanh phanh!
“Đại Huyền Thiên Chương!”
Chỉ trong khoảnh khắc đám người Nhu Lợi liên tiếp ngã xuống, thi thể chồng chất lên nhau.
Ầm! Đạo đao cương cuối cùng lượn vòng bay tới, đâm xuyên qua trái tim Qua Long.
Bích Ngọc Đao từ từ xoay chậm lại rồi bay trở về trong tay thiếu niên Vu Chính Hải.
Qua Long cúi đầu nhìn lồng ngực mình bị đâm thủng, lại ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên Vu Chính Hải đứng cách mình chưa tới một thước, khoé môi run rẩy nói: “Không thể nào… không thể nào…”
Hắn trợn trừng mắt ngã xuống, toàn thân run lên cho đến khi sinh mệnh tiêu tán.
Gió thổi tới, trong không khí ngập tràn mùi máu tươi.
Thiếu niên Vu Chính Hải ngã phịch xuống đất, Bích Ngọc Đao rơi vào lòng hắn. Trên mặt hắn đầy vẻ kinh ngạc và mờ mịt… Chính hắn cũng không dám tin tất cả những thứ này đều do một tay hắn gây nên.
Manh áo rách trên người thiếu niên Vu Chính Hải bị chưởng ấn của Qua Long đánh nát, để lộ những vết sẹo và vết thương chưa lành khắp người.
Đám người Ma Thiên Các kinh ngạc đến ngây người.
“Thiên tài! Thiên tài yêu nghiệt còn hơn cả Hải Loa! Chẳng trách Các chủ lại muốn nhận hắn làm đồ đệ.”
Phan Trọng là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí im lặng.
“Ánh mắt của Các chủ thật tốt! Đúng là không thể tin nổi trên đời lại có người có thiên phú bậc này.”
Lục Châu hài lòng nhìn thiếu niên Vu Chính Hải đang ngồi bệt dưới đất với vẻ mặt mờ mịt.
Đúng lúc này, trong thôn đột nhiên xuất hiện một hắc ảnh.
“Dám động đến đồ đệ của ta! Ta giết ngươi!”
Hắc ảnh kia nhanh như thiểm điện vọt tới, tu vi người này rõ ràng cao hơn Qua Long gấp mấy lần!
Thiếu niên Vu Chính Hải đã hoàn toàn kiệt sức, hắn không ngờ trong thôn vẫn còn một cao thủ sử dụng đại thần thông thuật. Nhìn hắc ảnh kia vọt tới mang theo chưởng ấn huỷ thiên diệt địa, hắn chỉ đành nhắm mắt lại.
Ầm!
Tiếng va chạm vang lên. Thiếu niên Vu Chính Hải vốn cho rằng mình sẽ chết chắc nhưng lại không cảm thấy đau đớn, bèn vội vàng mở mắt ra…
Vị lão giả kia chẳng biết từ lúc nào đã đứng chắn trước người hắn, vững vàng như núi Thái Sơn.
Một chưởng của hắc ảnh không chạm vào Vu Chính Hải mà bị bàn tay của lão giả ngăn lại. Hắc ảnh nặng nề ngẩng đầu nhìn lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận