Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1534

Triệu Dục liếc nhìn Lục Ngô khổng lồ đứng phía sau đám người, nào dám có ý kiến, bèn mở miệng nói:
"Làm gì có, đều là hiểu lầm thôi."
Vẻ mặt Lục Châu khôi phục lại bình thường, ánh mắt hắn nhìn kỹ Triệu Dục:
"Ngươi không cần lo lắng, lão phu đến từ kim liên giới, không có qua lại gì với Đại Cầm vương thất, do đó sẽ không làm khó ngươi."
Triệu Dục nghe xong khẽ thở phào nhẹ nhõm như thể vừa trút được gánh nặng ngàn cân: "Hóa ra là bằng hữu đến từ kim liên, tại hạ hữu lễ." Hắn lại lần nữa chắp tay thi lễ.
Đám người cũng đáp lễ tượng trưng.
Lục Châu đến trên vách đá, chắp tay sau lưng nhìn về phương xa, khẽ hỏi: "Tại Thiên Khải Chi Trụ, ngoại trừ Đại Cầm vương thất ra thì còn có những ai?"
Triệu Dục thành thật trả lời: "Tứ đại chân nhân hẳn là sẽ không đến đây, còn những thế lực khác thì ta không thể biết được."
Nơi này dù sao cũng là Ngung Trung, là nơi hỗn loạn nhất.
Lục Châu nghi ngờ hỏi: "Tứ đại chân nhân sẽ không đến?"
"Dường như lão tiên sinh hiểu rất rõ về tứ đại chân nhân?" Triệu Dục nghi hoặc.
"Coi như hiểu đôi chút." Lục Châu nói.
Muốn từ miệng đối phương đào ra manh mối có giá trị thì không thể tạo áp lực quá mức mà phải trao đổi tin tức có giá trị với nhau.
"Phạm chân nhân đi Thôn Than, nghe nói bốn mươi chín kiếm khách của Tần chân nhân đều bị hạ thấp tập thể nên trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện; Thác Bạt chân nhân hình như đang trong thời kỳ bế quan mấu chốt, Diệp chân nhân thì bị thương." Triệu Dục nói.
"Đáng tiếc." Lục Châu bỗng nói.
"Đáng tiếc?"
Triệu Dục nghe không hiểu câu nói này nhưng cũng không mấy quan tâm, hắn quay đầu liếc nhìn Lục Ngô một cái rồi lớn mật ngỏ ý:
"Lão tiên sinh, không bằng chúng ta liên thủ, ngài thấy thế nào?"
Lục Châu liếc mắt dò xét hắn, hỏi lại: "Liên thủ?"
Triệu Dục nói: “Từ lần đầu tiên nhìn thấy lão tiên sinh, ta chưa hề nói ra một lời dối trá nào. Lão tiên sinh, mời nhìn sang bên kia..."
Hắn chỉ về rừng cây rậm rạp phía bên trái ở đằng xa, nói tiếp: "Trong đó có một lượng lớn Huyền Mệnh Thảo, ít nhất là năm cây trở lên."
Hắn lại chỉ về phía bên phải, tiếp tục nói: "Phía bên phải cách đây ba mươi dặm có một lượng lớn hung thú đang chiếm cứ, trong đó có Thú Vương, người của ta phát hiện nơi đó có rất nhiều Huyết Nhân Tham, Hỏa Liên và Tuyết Liên."
"Lại đi về phía trước trăm dặm, chính là khu vực trung tâm của Thiên Khải Chi Trụ, không phải nơi chúng ta có thể đến gần. Lão tiên sinh tới đây hẳn không phải vì những thiên tài địa bảo này. Yêu cầu của ta rất đơn giản, Huyền Mệnh Thảo, Huyết Nhân Tham, Hỏa Liên cùng Tuyết Liên mỗi thứ một phần. Lão tiên sinh cảm thấy thế nào?"
Đám người Ma Thiên Các nghe được đều kinh hãi.
Không ngờ mới tới gần Thiên Khải Chi Trụ thôi đã phát hiện được nhiều bảo bối trân quý như vậy rồi.
Bất kể là thả ra thứ nào cũng sẽ có vô số kẻ muốn tranh đoạt.
Lục Châu nói: "Ngươi không sợ bây giờ lão phu giết ngươi rồi lấy đi tất cả những thứ kia sao?"
Triệu Dục cười nói:
"Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi ích mà tới. Ta có phương pháp đi thẳng vào khu vực hạch tâm, nhưng phải xem lão tiên sinh có nguyện ý hay không... Đương nhiên, hiện tại lão tiên sinh có thể lập tức bắt ta, nghiêm hình bức cung."
Nói xong, hai tay hắn chắp lại với nhau làm ra tư thế đưa tay chịu trói.
Lục Châu lại nhìn hắn một cái: "Ngươi là người thông minh. Cứ làm theo ý ngươi. Chỉ là..." Lời nói Lục Châu xoay chuyển, "Nếu ngươi dám đùa giỡn tâm cơ, lão phu tất lấy mạng ngươi."
Triệu Dục xoay người, ánh mắt đảo qua đám người Ma Thiên Các rồi né sang một bên: "Xin mời."
Mấy thanh bào tu hành giả bay trước dẫn đường.
Minh Thế Nhân khẽ lầm bầm gì đó rồi điều khiển Cùng Kỳ bay theo.
Đám người vượt qua sông núi, xuyên qua khu vực cổ thụ, đến bên ngoài một đoạn rừng càng thêm rậm rạp thì dừng lại.
"Đến rồi." Triệu Dục nói, "Nơi này có năm cây Huyền Mệnh Thảo."
Lục Châu vung tay áo: "Khổng Văn."
Khổng Văn đáp: "Rõ."
Hắn lấy ra mấy chục tấm phù chỉ, hình thành ấn phù, trong không gian u ám phù chỉ phát sáng như hồ điệp, bay vào giữa rừng.
Sau khi bay vờn quanh một vòng, đám ấn phù bay trở về tay Khổng Văn.
"Thiếu đi một ít ấn phù, bên trong thật sự có Huyền Mệnh Thảo." Khổng Văn nói.
Lúc này, Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên Thư, lỗ tai khẽ động, giữa rừng truyền đến thanh âm sàn sạt giống như có một loại quái vật nào đó đang đi qua đi lại.
Triệu Dục nói: "Ngung Trung, tên gọi trước đây là Đại Hoang Lạc, cách lần hạt giống Thái Hư trưởng thành gần nhất là hơn ba trăm năm. Hiện tại Ngung Trung đang trong thời kỳ yên ổn. Có tin đồn gần Thiên Khải Chi Trụ có Thánh thú tọa trấn, cho nên người của ta không dám tùy tiện động thủ, tránh kinh động đến thánh thú."
"Thánh thú?"
Trong lòng mọi người khẽ động.
Lục Ngô ngẩng đầu, sau đó trầm thấp nói: "Không thể cảm giác ra được... Không xác định."
Da đầu Triệu Dục lập tức tê dại, hắn lảo đảo lui lại mấy bước, lộ ra vẻ mặt sợ hãi khi thấy cái đầu to lớn của Lục Ngô.
Thủ hạ của hắn còn run rẩy nhiều hơn. Thú hoàng mở miệng nói tiếng người, ai mà chịu được?
Tiểu Diên Nhi thấp giọng bật cười.
Triệu Dục nuốt một ngụm nước bọt, nói tiếp: "Ta cũng không dám xác định."
Lục Ngô bỗng nhiên đạp đất nhảy vọt lên, cấp tốc lao vào giữa rừng cây.
Vù !
Nó nhảy thành một đường hình vòng cung, vừa xoay người lại, lông toàn thân Lục Ngô dựng thẳng.
Hàn ý phát tiết. Phong vân biến sắc.
Trong nháy mắt khi Lục Ngô rơi xuống, phạm vi trăm mét xung quanh nó lập tức bị băng phong.
Xoẹt !
Hoa cỏ cây cối, phi cầm tẩu thú đều nhanh chóng hoá thành băng điêu dưới lực lượng băng phong cực hạn của nó.
Chỉ cần Lục Ngô tuỳ tiện vận lực đã có thể biến chúng thành bã vụn.
Sau đó, Lục Ngô cất bước trở về tựa như một con mèo lớn ưu nhã, toàn thân tản ra khí tức hoàng giả không thể kháng cự.
Hắt xì!
Triệu Dục vội vàng nói: "Ngươi… ngươi không sợ kinh động Thánh thú?"
Lục Ngô liếc mắt nhìn hắn với vẻ khinh thường: "Lúc bản hoàng tung hoành thiên hạ..."
Tiểu Diên Nhi lập tức nói bổ sung: "Ngươi còn đang ở trong bụng mẹ. Lục Ngô, có thể đổi câu khác không?"
Đám người bật cười ha hả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận