Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 346: Có ta vô địch

Phanh!
Đột nhiên một tên tướng sĩ đứng dậy, giơ chân đá vào mông Giang Ái Kiếm một cái khiến hắn ngã lăn ra đất, hét thảm một tiếng.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau dẫn người đi!” Giang Ái Kiếm hét to.
Quả nhiên mấy tên tướng sĩ đứng sau lưng Lưu Hoán đột nhiên huơ bội đao công kích Lưu Hoán và Mạc Ly.
Mạc Ly và Lưu Hoán lập tức rút đao ra đón đỡ!
Phanh phanh phanh!
Lục Châu nhìn cảnh tượng này, thầm nghĩ Giang Ái Kiếm cũng có chút bản sự. Đây chính là tai mắt của hắn nằm vùng bên cạnh Lưu Hoán suốt mấy năm qua?
Lưu Hoán cả kinh, ra sức huơ kiếm chiến đấu! Hắn tựa lưng vào Mạc Ly, hai người ra sức chiến đấu với người của Giang Ái Kiếm.
Cấm vệ quân và tướng sĩ xung quanh thấy chủ tử nhà mình bị người ta vây công cũng lập tức ùa lên.
“Bọn khốn này… Lưu Hoán và Mạc Ly sao đánh nhau tốt quá vậy?” Giang Ái Kiếm kinh hãi nói.
Giữa màn đao quang kiếm ảnh, Giang Ái Kiếm bò dậy đi đến bên cạnh Chiêu Nguyệt và Minh Thế Nhân, lôi kéo hai người bỏ chạy.
Minh Thế Nhân lắc đầu nói: “Lẽ ra ta không nên tin ngươi… bây giờ đi không được nữa rồi.”
Lưỡi đao chi chít lập loè ngăn cản trước mắt ba người.
“Chuyện này…”
Thật là xấu hổ.
Giang Ái Kiếm quay đầu lại nhìn về phía Mạc Ly và Lưu Hoán.
Người của hắn tổn thất nặng nề, mà Lưu Hoán và Mạc Ly trừ tóc tai lộn xộn, quần áo xốc xếch ra lại chẳng bị thương lấy một sợi tóc.
Bốp bốp bốp…
Lưu Bỉnh vỗ tay nói: “Xem ra hoàng huynh không hề bỏ phí một thân công phu…”
Lưu Hoán lạnh lùng đáp trả: “Tu hành giả vốn rất cường đại, có thể lấy một địch cả vạn người… Nhưng ngươi có biết tại sao bọn họ không thể thống trị thế giới này không? Bởi vì vạn vật tuần hoàn, tương sinh tương khắc. Nếu có một ngày ngươi đủ thông minh thì sẽ phát hiện ra, toàn bộ thế giới đều chỉ là một cái lồng giam của thiên đạo tuần hoàn mà thôi.”
Mạc Ly cười tươi như hoa nở: “Điện hạ nói hay lắm…”
Nàng ta bước đến bên cạnh Lý Vân Triệu, nhấc một chân lên đạp xuống thật mạnh. Tàn nhẫn vô tình, không còn một chút bộ dạng của nữ nhân.
Lý Vân Triệu kêu lên đau đớn, lăn lộn ở dưới đất, miệng phun đầy máu tươi.
“Thấy không? Lý công công cường đại… cũng chẳng chịu nổi một cước.”
Sau khi xác nhận lần nữa thân phận của Mạc Ly là dị tộc Lâu Lan bằng Chân Thực Chi Nhãn, Lục Châu chẳng hề thấy bất ngờ.
Hắn buông tay Tiểu Diên Nhi ra, nhìn quanh một lượt vẫn không thấy bóng dáng Lãnh La đâu, đành lắc đầu thở dài, buông ra một tiếng:
“Được rồi.”
Soạt!
Tất cả mọi người giật mình quay lại nhìn về phía Lục Châu và Tiểu Diên Nhi.
“Người không có phận sự… Hả?”
Mạc Ly càng nhìn càng thấy người này quen mắt… Nhớ lại lúc trước khi đang điều khiển người khác bị một luồng năng lượng đặc thù phá vỡ, nàng ta cũng đã nhìn thấy gương mặt già nua này, không khỏi kinh hãi thốt lên. “Là ngươi?”
Lục Châu vuốt râu bước ra ngoài ánh sáng.
“Ngươi là Mạc Ly?”
Lúc này Mạc Ly mới định thần nở nụ cười. “Thu hoạch lần này thật khiến ta bất ngờ…”
Thập Tuyệt Trận vốn được thiết kế để bắt Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt và tứ hoàng tử điện hạ. Không ngờ ngay cả tổ sư gia Ma Thiên Các cũng tiến vào.
Sao nàng ta có thể không vui vẻ cho được.
Lưu Hoán tựa hồ đã nhận ra điều gì, ánh mắt như muốn toé lửa: “Cơ lão ma?”
Bốn phía xôn xao một mảnh. Đám tướng sĩ ở xung quanh đều lảo đảo lui lại, sợ hãi vô cùng.
“Đừng hoảng hốt! Ở bên trong Thập Tuyệt Trận còn sợ cái gì?”
Nghe được lời này, trong lòng bọn hắn mới bình tâm trở lại.
“Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào!” Mạc Ly không nói nhiều, lập tức phất tay…
Thập đại tướng quân bên người nàng ta xếp thành một hàng ngang, tiến về phía trước một bước.
Trong mắt Mạc Ly, tu hành giả chỉ có ngũ diệp trở lên mới được xem là cao thủ.
Còn ở trong Thập Tuyệt Trận, tất cả mọi người đều như nhau.
Lục Châu khẽ nhấc tay, cảm thụ lực lượng phi phàm.
Có thể sử dụng.
Đồng thời, Vị Danh Kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Sắc mặt mọi người đầy kinh hãi.
Lưu Bỉnh nhận ra người này…
Hắn còn nhớ rõ lúc ở Kỳ Vương phủ từng gặp mặt Cơ lão ma một lần, chỉ là tình hình trong Thuận Thiên Uyển quá mức hỗn loạn nên mới không chú ý thấy sự tồn tại của lão.
“Lão tiền bối?” Lưu Bỉnh kinh hãi lui ra sau mấy bước, không còn dám tiếp tục trang bức.
Mạc Ly khom người nói với Lưu Hoán: “Điện hạ, nơi này giao cho thiếp thân được không?”
“Được.”
Lưu Hoán chắp tay sau lưng bước tới ngồi xuống bên cạnh Thái hậu. Hắn đưa mắt nhìn sang bên cạnh, thấy Thái hậu vẫn còn hôn mê bất tỉnh, trong lòng rất yên tâm.
“Đa tạ điện hạ.”
Mạc Ly xoay người nói với Lục Châu:
“Mười vị tướng quân này đều là cao thủ trong cấm vệ quân, ba người tam diệp, bốn người tứ diệp, hai người nhị diệp… Để bọn họ chăm sóc ngươi, không tính là uỷ khuất ngươi nhé! Trước tiên giết hết đồ đệ của hắn rồi hãy giết hắn!”
“Mạt tướng tuân mệnh!”
Không gian như ngưng đọng lại, bầu không khí trở nên giương cung bạt kiếm.
Trong toà lầu các ở đằng xa.
Hàn Ngọc Nguyên cười ha hả không ngậm miệng lại được, tay vỗ đùi nói:
“Tư giáo chủ, có bất ngờ không, kinh hỉ không? Ha ha ha… đúng là trời xui đất khiến còn thoát được, mà tự gây nghiệt thì không thể sống! Từ nay về sau Ma Thiên Các chỉ còn là một nắm đất mà thôi!”
Tư Vô Nhai nhìn xuyên qua khung cửa sổ, khi thấy được lão giả đang lạnh nhạt vuốt râu, trên mặt hắn cũng tràn đầy kinh ngạc.
Tại sao sư phụ lại ở chỗ này?
“Ngươi dám?!”
Ầm!
Hàn Ngọc Nguyên đạp mạnh vào chiếc bàn trước mặt Tư Vô Nhai, phanh, chiếc bàn vỡ vụn.
“Một lát nữa khi đầu rơi khỏi cổ, ta xem ngươi còn có thể phách lối đến bao giờ?!”
Thuận Thiên Uyển.
“Sư phụ!” Chiêu Nguyệt và Minh Thế Nhân đồng thanh hô lên. Thấy Lục Châu bước ra, bọn họ không biết nên vui mừng hay lo lắng.
Lục Châu không đáp lời hai người, chỉ nhìn chằm chằm vào Mạc Ly.
“Ngươi dám động vào đồ nhi của lão phu?”
“Giết hắn, các ngươi chính là công thần của Đại Viêm!” Mạc Ly nói.
“Mạt tướng tuân mệnh!”
Tên tướng quân kia rút bội đao bên hông ra, không nói hai lời, chém mạnh về phía Lục Châu.
Lục Châu hơi nghiêng người, tay phải xuất hiện hàn mang.
Soạt!
Chỉ trong chớp mắt, Lục Châu đã vọt qua người tên tướng quân, lao ra phía sau lưng hắn.
Thân thể tên tướng quân trở nên cứng ngắc, hai mắt trợn tròn, trong mắt tràn đầy vẻ không tin nổi.
Lục Châu vẫn không hề rời mắt khỏi Mạc Ly…
Phịch!
Toàn thân tên tướng quân ngã lăn ra đất, không còn động đậy.
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.].
Máu tươi ứa ra từ thi thể, rất nhanh đã có tiếng ruồi vo ve gọi bầy.
Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.
Thuận Thiên Uyển trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Đây chính là Cơ lão ma của Ma Thiên Các? Trong Thập Tuyệt Trận không có nguyên khí, lại là một lão già tuổi cao sức yếu mà vẫn có thể giết người?
Ngón tay Mạc Ly lập tức run rẩy… nàng ta nắm chặt tay lại, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Bốn phía lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Lục Châu.
“Ngươi sai rồi.” Lục Châu hờ hững nói. “Đại nạn thọ mệnh của lão phu sắp tới, tu vi không bằng các vị. Thế nên đối với Thập Tuyệt Trận này… lão phu cực kỳ hài lòng.”
Lời của Lục Châu là thật.
Nếu sử dụng tu vi, đám cấm vệ quân này sẽ khiến Lục Châu đau đầu không thôi.
Nhưng hiện tại, hắn có lực lượng phi phàm của Thiên thư duy trì, lại có Vị Danh Kiếm trong tay… Luận về kỹ xảo và kinh nghiệm giết người, ai hơn được hắn?
Mạc Ly lắc đầu, trên mặt hiện rõ vẻ không tin tưởng, lại hạ lệnh:
“Đừng nghe lời hắn nói xằng nói bậy! Hắn là một lão già sắp chết, chẳng thể chống đỡ được lâu!”
Nói xong lời này, Mạc Ly vẫn thấy chưa đủ, bèn thêm vào một câu:
“Các ngươi là tướng sĩ Đại Viêm, chẳng lẽ lại không bằng một lão già sắp xuống mồ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận