Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 986

Hắn không chạy thì không sao, vừa chạy đã chứng minh đầy đủ tội danh ngược đãi Cát Lượng của hắn.
Nhiếp Thanh Vân nói: “Để ta đuổi theo. Ta muốn xem xem hắn trốn được đi đâu.”
“Vẫn nên để ta đi thì hơn.” Ngu Thượng Nhung lạnh lùng nhìn theo bóng Vương Thác đang dần xa.
Lúc này Lục Châu chậm rãi đứng dậy. “Không cần.”
Mọi người nghi hoặc, chẳng lẽ Lục tiền bối muốn khai ân, bỏ qua cho hắn?
Nghe Lục Châu nói thế, Nhiếp Thanh Vân và Ngu Thượng Nhung đứng yên tại chỗ. Nhưng Nhiếp Thanh Vân vẫn nói:
“Nếu ta không nhìn lầm thì chân sau Cát Lượng từng bị đao chém, may mắn là xương cốt nó rắn chắc. Tuy vậy chất độc hạ trên người nó là kịch độc, có thể khiến đối tượng không chết cũng tàn phế. Người này ra tay ác độc, tâm tư khó lường. Ta không hiểu vì sao Lục tiền bối lại muốn thả hắn đi?”
Ngu Thượng Nhung nghe vậy nhíu mày, khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi thỉnh cầu truy kích.”
Sắc mặt Vương Sĩ Trung nhợt nhạt, Vương Xu nằm trong lồng ngực hắn cũng buồn bã không thôi. Chuyện này hắn cũng không thể khống chế được, Vương Thác lúc này vì bảo mệnh đã không còn nghe lệnh hắn.
Lục Châu nhìn về phía Vương Thác chỉ còn là một điểm đen trên bầu trời, thản nhiên nói: “Chỉ là một tu hành giả nho nhỏ, sao cần phải truy kích?”
Vị Danh Cung xuất hiện trong tay Lục Châu, bàn tay phải kéo căng dây cung. Một đạo tiễn cương tráng kiện bằng bắp tay toả ra lam quang phá không bắn ra.
Lục Châu cất Vị Danh Cung vào, xoay người nói với Vương Sĩ Trung như không có việc gì:
“Lão phu luôn nhân từ, giữ lại mạng của hai người các ngươi là vì Đại Đường. Nhưng kẻ mưu hại Cát Lượng tâm địa ác độc, lão phu sao có thể tha cho hắn.”
Vương Sĩ Trung ngẩng đầu nhìn về phía chân trời. Toàn bộ tu hành giả trên Vân Sơn đài cũng nhìn theo, chỉ có người của Ma Thiên Các nhìn đã quen nên cũng không quá kinh ngạc.
Quả nhiên tại chân trời xa xôi, đạo tiễn cương màu xanh lam kia đã bắn trúng Vương Thác, một tiễn xuyên tim. Mọi người không nghe được âm thanh gì, chỉ thấy thân ảnh nhỏ bé của Vương Thác rơi thẳng xuống dưới.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 500 điểm.].
Lục Châu lựa chọn bắn tiễn cương, thứ nhất vì không muốn lãng phí thời gian truy kích kẻ này, thứ hai là muốn nhân cơ hội để uy hiếp, không cho đám người có ý định chạy trốn.
Cung tiễn hoang cấp, Vân Sơn đài tầm nhìn rộng rãi, lại có tu vi thập diệp ‘khai Mệnh Cách’, ngươi còn dám trốn không?
Ánh mắt Nhiếp Thanh Vân nhìn tiễn cương như mây trôi nước chảy của Lục Châu đầy phức tạp. Một tiễn này đã vượt quá lẽ thường, ít nhất Nhiếp Thanh Vân hắn không thể làm được. Nếu tu hành giả có thể ngưng tụ năng lượng và bắn với khoảng cách xa như vậy thì chẳng phải sẽ thành vô địch thủ thành cả rồi?
Vương Sĩ Trung thở dài nói: “Đa tạ Lục tiền bối thủ hạ lưu tình. Ta đồng ý với mọi điều kiện của ngài, chỉ là… triều đình không chỉ do một mình ta định đoạt. Cho dù không có ta thì cũng sẽ có vị Trung thư lệnh thứ hai, thứ ba…”
“Những việc này không phiền ngươi hao tâm tổn trí. Đưa đi.”
Vương Sĩ Trung và Vương Xu bị giải vào đại lao. Những người còn lại của Vương gia dẫn theo đám tu hành giả tàn dư chật vật rời khỏi Vân Sơn.
Bọn hắn trở về cũng không dám nói lung tung, chỉ nói là Vương đại nhân cùng bệ hạ còn đang du lãm ở Vân Sơn nên chưa trở về. Nếu bọn hắn dám làm trái, con tin Thiên Vũ Viện và đám người Vương Sĩ Trung sẽ bị giết ngay lập tức.
Sự tình đã được giải quyết, việc còn lại chính là nghĩ cách ứng phó với đám cao thủ Thiên Vũ Viện và triều đình.
“Những người không liên quan lui xuống đi.” Lục Châu hạ lệnh.
Đám đệ tử Vân Sơn lúc này mới tỉnh táo lại, vội vã rời khỏi Vân Sơn đài. Rất nhanh sau đó, bên người Lục Châu chỉ còn lại mấy người Thiên Liễu Quan, Ma Thiên Các, Nhiếp Thanh Vân và các trưởng lão Vân Sơn.
Lục Châu quay đầu nhìn Lý Vân Tranh. Lý Vân Tranh lúc này mới hoàn hồn, vội vàng nói: “Sư công! Hay là ngài dạy ta học bắn cung đi!”
Lục Châu nghiêm mặt mắng: “Đứng núi này trông núi nọ, tâm tính không ổn định. Loại như ngươi mà cũng đòi chấp chưởng thiên hạ?”
Lý Vân Tranh cúi đầu xấu hổ.
Không còn người của triều đình, Lý Vân Tranh chẳng còn chút bộ dạng nào của hoàng đế, hiện tại ở trước mặt Lục Châu chỉ là một đứa nhỏ thiếu kinh nghiệm sống mà thôi.
Lục Châu về chỗ ngồi, chậm rãi nói: “Nói sự tình trong cung cho lão phu nghe.”
Lý Vân Tranh cũng ngồi xuống, bắt đầu kể lể:
“Hầy, mấy năm nay ta rất khó có thể tham dự vào chuyện trong triều. Hầu hết mọi việc đều do ba Bộ quyết định. Bọn hắn đều cùng một giuộc, làm ra những việc chỉ có lợi cho bản thân. Ngự Lâm Quân do đại thống lĩnh Hạ Hầu Sinh chưởng quản, người này có quan hệ cá nhân rất tốt với Dư Trần Thù. Kinh đô có năm vị Quốc công thủ hộ, phụ thân của Vương Sĩ Trung là Vương Vận chính là Trấn Quốc Công, bốn vị Quốc công còn lại là: Vân Quốc Công Trịnh Đĩnh, Phụ Quốc Công Thôi An, Hộ Quốc Công Lư Thiên Ninh, Vệ Quốc Công Lý Xương. Chuyện trong triều đều do đám người này liên hợp xử lý. Về phần quân sự thì trong mười đạo Đại Đường có tám vị đại tướng quân trấn thủ và một vị Tiết độ sứ…”
Nghe hắn thao thao bất tuyệt, đầu Lục Châu như phình to ra, chỉ biết âm thầm hối hận vì đã không mang Tư Vô Nhai theo.
Nhìn miệng Lý Vân Tranh không ngừng há ra đóng vào, Lục Châu chẳng nhớ nổi một điều gì, bèn đưa tay lên ngăn lại: “Thôi.”
“Ta còn chưa nói xong mà, cho ta một canh giờ nữa đi…”
“Không cần nói nữa, chờ sư phụ ngươi đến thì tự mình nói cho hắn nghe là được.” Lục Châu vuốt râu nói, “Chỉ cần nói cho lão phu biết ai là cao thủ tu hành.”
Cơ cấu triều đình quá phức tạp, Lục Châu không có hứng thú tìm hiểu. Hắn chỉ cần danh tính đám cao thủ là được.
Lý Vân Tranh gật đầu hỏi: “Sư công nói cao thủ là chỉ Nguyên Thần cảnh nhất diệp trở lên?”
Vu Chính Hải bật cười: “Là thập diệp trở lên. Từ nhất diệp đến cửu diệp không cần nói tới.”
Lý Vân Tranh trợn tròn mắt. Đối với hắn mà nói thì Nguyên Thần cảnh chính là cao thủ, không ngờ trong mắt người ta chỉ có thập diệp mới xứng đáng với hai chữ này…
Bạn cần đăng nhập để bình luận