Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 715

Chư Hồng Cộng xoay người lại, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ. Mềm không được, vậy phải lấy cứng đối cứng!
“Chuyện ngày hôm nay ta sẽ ghi nhớ! Nói thật cho các ngươi biết, gia sư là tổ sư gia Ma Thiên Các, có tiếng bao che khuyết điểm, lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo. Chuyện này nếu để gia sư biết thì các ngươi sẽ đẹp mặt! Đừng hòng giết người diệt khẩu, gia sư đã thi triển ấn ký trên người ta, nếu ta xảy ra chuyện thì các ngươi cũng sẽ chôn cùng!”
Không ngờ lão bát cũng biết mình bị hạ ấn ký, Lục Châu đúng là đã quá xem thường đồ đệ này của mình.
Chư Thiên Nguyên thở dài nói: “Những chuyện con nói ta đều biết. Tính cách của hắn ta đương nhiên hiểu rõ. Nhi tử, con chịu khổ rồi, chắc con đã bị hắn đánh đập không ít nhỉ?” Chư Thiên Nguyên sầu não một trận.
Hai cha con nói chuyện hoàn toàn lệch pha.
Chư Hồng Cộng phủi tay Chư Thiên Nguyên ra. “Hừ, chiếm tiện nghi ta đến nghiện rồi hả?”
Chư Thiên Nguyên nhướng mày, nói to dõng dạc: “Ta thật sự là cha con mà!”
“Thiếu chủ!” Đám tu hành giả trẻ tuổi phía sau, bao gồm cả Giang Phó cũng đồng thanh hô!
Chư Thiên Nguyên nói: “Nhi tử, ta biết bây giờ con đang rất hồ nghi, chuyện này cũng là bình thường. Trên mông con có một vết bớt hình cánh bướm do mẹ con đóng dấu vào khi con còn nhỏ. Nếu con không tin thì tự cởi quần ra mà nhìn…”
“Hơn nữa… bộ dạng này của con cực giống ta lúc trẻ, vô cùng anh tuấn tiêu sái! Ta không thể nào nhận lầm được!”
Cởi quần em gái ngươi! Cho dù cởi ra thì làm sao ta xem được? Chả nhẽ vặn ngược đầu lại mà nhìn?
Thấy Chư Hồng Cộng không tin tưởng, thậm chí còn lộ vẻ khinh bỉ, Chư Thiên Nguyên khẽ phất tay.
Giang Phó gật đầu đi vào trong phòng rồi lấy ra một chiếc gương đồng. “Thiếu chủ, thật xin lỗi.”
Nói xong hắn vung tay lên, hai tên đệ tử tiến tới kẹp chặt lấy Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng giãy giụa không ngừng: “Ta biết ngay đám các ngươi là đồ biến thái muốn cướp sắc mà! Thả ta ra…”
Giãy giụa được mấy cái, Chư Hồng Cộng cảm thấy gió mát thổi tới, bèn nhìn sang gương đồng… trong gương quả thật xuất hiện một ấn ký hình cánh bướm.
Chư Hồng Cộng sửng sốt.
Là thật à?
Lục Châu phối hợp, quay đầu nhìn về phía xa, không để ý tới bọn họ. Thân là sư phụ Chư Hồng Cộng, hắn đương nhiên biết rõ mấy chuyện này, chỉ là cảm thấy không cần thiết phải nói cho Chư Hồng Cộng biết mà thôi.
Chư Thiên Nguyên nói: “Năm con vừa lên bốn tuổi đã bị Cơ lão ma mang đi. Tên Cơ lão ma hèn hạ vô sỉ kia dám lừa gạt ta!”
Gương mặt Chư Hồng Cộng cứng đờ, không dám tin nhìn người trước mắt.
Giang Phó lập tức phất tay, hai tên đệ tử hỗ trợ kéo quần lên rồi cung kính lùi ra sau.
Chư Hồng Cộng hỏi: “Vì sao lại như thế?”
“Được rồi, những chuyện này khoan hãy nói tới. Nhi tử, con sống với Cơ lão ma có tốt không?” Chư Thiên Nguyên hỏi.
“Chuyện này…” Chư Hồng Cộng vẫn còn đang trong trạng thái ngây ngốc.
Lúc này Lục Châu đột nhiên xoay người lại đối diện với Chư Thiên Nguyên. “Như vậy là… mục đích chuyến đi này là để nhận người thân?”
Chư Thiên Nguyên thu hồi cảm xúc, nhìn về phía Lục Châu. Thấy nhi tử nên hắn nhất thời xúc động, suýt chút quân mất nơi này còn có người ngoài.
Chư Thiên Nguyên nói: “Lục lão tiên sinh, ngươi đúng là nhiều chuyện. Giang Phó, tiễn khách.”
Giang Phó bước tới làm tư thế mời. “Lục lão tiên sinh, xin mời rời đi.”
Sắc mặt Lục Châu vẫn thản nhiên như không, bàn tay khẽ nâng lên, giữa các ngón tay xuất hiện lam quang nhàn nhạt mà mắt thường rất khó nhìn thấy.
Giang Phó nhíu mày cảm giác được nguy hiểm, lập tức nâng hai tay che trước người.
Lục Châu vẫn nhìn thẳng vào Chư Thiên Nguyên, mà chưởng ấn lại đánh vào giữa hai tay Giang Phó.
Ầm!
Giang Phó bị va chạm mạnh, cương khí hộ thể trên hai cánh tay bị đánh tan, chưởng lực hùng hồn đẩy hắn lui về sau đụng gãy một cây cột nhà, phá tan cánh cửa gỗ, rơi vào đống đồ đạc bên trong phòng.
Mọi người đều cả kinh.
Giang Phó là tướng tài đắc lực bên cạnh Thánh chủ, là một đại tu hành giả, vậy mà lại bị một chưởng hời hợt đánh bay?
Sân viện trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Cơn gió mát thổi tới mang theo ánh nắng rực rỡ hắt vào mặt đám người, nhắc nhở bọn hắn… không thể trêu vào vị lão giả trước mắt!
Lão đầu trông rất yếu đuối này chỉ cần nhấc tay đã có thể bộc phát lực lượng kinh người đến thế.
Chư Thiên Nguyên nhìn Lục Châu, trên mặt Chư Hồng Cộng lộ vẻ kinh ngạc…
Chư Thiên Nguyên miễn cưỡng nở một nụ cười. “Thủ đoạn của Lục lão tiên sinh thật kinh người, bội phục bội phục… Có chuyện gì thì từ từ nói.”
Trong lòng hắn lại đang âm thầm tính toán, không ngờ Thần Đô lại có cao thủ bậc này, không sợ Cơ lão ma, không sợ U Minh Giáo… Người này đến đây có mục đích gì?
Lục Châu hỏi: “Ngươi đến Thần Đô là để mang Chư Hồng Cộng rời đi?”
“Đúng vậy.” Chư Thiên Nguyên chắp tay nói: “Nó là nhi tử của ta, ta đương nhiên phải mang nó đi.”
Nói xong Chư Thiên Nguyên thở dài nhìn Chư Hồng Cộng. “Lục lão tiên sinh có điều chưa biết, nhi tử này của ta lúc nhỏ thiên phú cực kém, không cách nào bước vào tu hành, nhưng Cơ lão ma lại nhìn trúng nó. Thế nên ta đã đánh cược với hắn một trận, nếu có một ngày Chư Hồng Cộng vào được Nguyên Thần cảnh, ta sẽ vĩnh viễn không được gặp lại nó.”
“Ngươi sợ Cơ lão ma không đồng ý cho ngươi gặp lại con nên tìm cách đưa Chư Hồng Cộng đi?” Lục Châu hỏi.
“Đúng là như vậy…”
Chư Thiên Nguyên nói. “Là ta thua cược, nhưng cốt nhục tình thâm sao có thể nói đoạn là đoạn… Đương nhiên với quan hệ giữa ta và Cơ lão ma thì bọn ta vẫn xem nhau như bằng hữu, huống hồ gì hắn còn là sư phụ của khuyển tử, là đệ nhất cửu diệp đương thời, tổ sư gia Ma Thiên Các. Lục lão tiên sinh, câu trả lời này ngươi có hài lòng không?”
Ẩn ý chính là, cho dù tu vi của ngươi không tệ, ngươi có dám làm địch nhân của Ma Thiên Các không?
Lục Châu vuốt râu nhìn Chư Thiên Nguyên, miệng khẽ gọi: “Chư Hồng Cộng.”
Chư Hồng Cộng giật bắn mình. Ba chữ này khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc. Hắn đột nhiên mở to mắt.
Khí thế kia, ngôn hành cử chỉ, giọng nói âm điệu và cả y phục đều giống. Thế nhưng ngũ quan lại trẻ hơn, càng là một gương mặt hoàn toàn xa lạ… Hù chết ta, còn may là không phải!
Bạn cần đăng nhập để bình luận