Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1747: Nguyền rủa chi thuật

Hắn quay đầu nhìn về phía Đế Nữ Tang, phát hiện nàng đang xoa xoa lòng bàn tay vừa trúng một chưởng, tựa như sợ đau.
Đế Nữ Tang nói: “Vậy thì ngươi đi đi… Nhưng mà ta nói trước, nhân loại đi vào Thiên Khải Chi Trụ đều không có kết cục tốt. Đến lúc đó ngươi cầu cứu ta cũng không quản đâu.”
Lục Châu chỉ ước gì nàng đừng quản! Hắn lập tức điều khiển Bạch Trạch bay trở về.
Đến chỗ đám người Ma Thiên Các, Lục Châu nhảy xuống.
Khổng Văn cấp tốc chạy tới hỏi: “Các chủ, thế nào rồi?”
Lục Châu nói: “Tệ hơn dự đoán.”
“Cách Thiên Khải Chi Trụ ba mươi dặm có rất nhiều Quán Hung đang ẩn nấp, e là vì muốn trả thù mà tới. Truyền lệnh cho mọi người phải cẩn thận.”
“Vâng.”
Ba ngày sau, đoàn người Ma Thiên Các tập hợp.
Triệu Hồng Phất nói: “Các chủ, phù văn thông đạo đã hoàn thành, chỉ là mỗi lần truyền tống được nhiều nhất ba người thôi.”
“Rất tốt.” Lục Châu hạ lệnh, “Đi cùng lão phu một chuyến.”
“Vâng.”
Xây dựng phù văn thông đạo là để ẩn náu, chuẩn bị đường lui.
Đội ngũ Ma Thiên Các tiến về phía trước, khi đến chỗ tộc Quán Hung ẩn nấp, Lục Châu giơ tay lên nói:
“Phía trước có rất nhiều Quán Hung. Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, hai người các ngươi đánh từ hai bên hông.”
“Vâng.”
“Hoa Nguyệt Hành, ngươi đến ngọn núi đá phía trước, phối hợp với mọi người.”
“Tuân lệnh.” Hoa Nguyệt Hành cầm Phong Linh Cung bay lên ngọn núi đá.
Lục Châu tiếp tục dẫn đầu đoàn người tiến lên thêm ngàn mét.
Trong rừng cây, đám người Quán Hung đông đúc xuất hiện, đại tế tự mặc trường bào, tay cầm pháp trượng bay lướt tới. Ngũ quan hắn như vỏ cây khô, chỉ có ánh mắt là thâm thuý.
“Ta chờ ngươi rất lâu rồi.” Đại tế tự mở miệng nói.
“Chờ lão phu?” Lục Châu hỏi.
Trong mắt đại tế tự lộ ra sát ý: “Thứ dị nhân vừa ngu xuẩn vừa xấu xí. Chuyện trong Trấn Thọ Khư đều là do ngươi làm?”
“Đúng vậy.” Lục Châu thừa nhận.
Đại tế tự gật đầu: “Có can đảm thừa nhận sai lầm, ngươi thông minh hơn những dị nhân khác nhiều.”
“Giết bọn hắn!”
“Giết bọn hắn!”
Đám người Quán Hung đồng thanh hô vang.
“Ta thật không rõ vì sao ông trời lại để đám dị nhân xấu xí này tồn tại. Nhìn bọn hắn xem, lồng ngực thì đặc ruột, thân người thì thấp bé! Đúng là muốn mù mắt ta!” Một tên Quán Hung nói.
“Ta cũng rất tò mò, lồng ngực đặc như thế làm sao ngưng tụ quang trụ, làm sao mà sống được?” Nói xong tên Quán Hung này còn phun ra một ngụm nước bọt, “Trông bọn hắn còn buồn nôn hơn đám dị nhân có ba tay!”
Mấy lời này khiến đoàn người Lục Châu chỉ có thể im lặng. Quả nhiên chủng tộc khác biệt thì thẩm mỹ cũng một trời một vực.
Lục Ngô đạp mạnh xuống đất vọt lên, trong mắt đều là hàn ý, nó nhe răng nanh ra, trầm giọng nói: “Đám bò sát thấp bé như sâu kiến, hứng chịu nộ hoả của bản hoàng đi!”
Oanh!
Lục Ngô vừa đáp xuống đất, hơn ngàn tên Quán Hung đã bị địa chấn đánh bay. Thân thể khổng lồ quét ngang, rừng cây đất đá xung quanh lập tức bị san thành bình địa.
Đại tế tự bay lùi ra sau, quyền trượng trong tay toả quang mang. Quang mang tựa như một sợi tơ xuyên qua lồng ngực đám Quán Hung vừa bị chấn bay, như đang xe chỉ luồn kim.
Sau đó đại tế tự kéo một phát, hơn ngàn tên Quán Hung bay lên.
Lục Ngô không để bọn hắn có cơ hội, lập tức há miệng thổi ra một làn sương trắng.
Băng phong!
Hàn khí tàn phá bừa bãi, đám Quán Hung trên không trung hay đứng dưới đất đều bị hoá thành băng điêu.
Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là đại tế tự không chỉ không tức giận mà còn hừ một tiếng, nói: “Chỉ là thú hoàng cũng dám phách lối?”
“Hắn dựa vào cái gì mà dám khinh thường thú hoàng?” Nhan Chân Lạc cạn lời.
“Đừng coi thường đối thủ, kẻ này biết rõ về Lục Ngô… Lục Ngô cẩn thận!” Đoan Mộc Sinh hô lên.
Ngao.
Lục Ngô vung móng đập tới, đám băng điêu vỡ vụn thành từng mảnh. Đáng tiếc cấp độ của bọn hắn quá thấp nên Lục Châu không còn nhận được điểm công đức.
Một chiêu băng phong này của Lục Ngô đánh giết mấy ngàn tên Quán Hung.
Đại tế tự giơ cao cây quyền trượng, một luồng ánh sáng rọi ra khắp nơi. Bốn phương tám hướng bỗng xuất hiện vô biên vô hạn Quán Hung kéo tới, số lượng lên tới hàng thiên văn không thể đo đếm nổi.
“Nhiều như vậy?!” Chư Hồng Cộng sửng sốt nói.
Lúc này, đại tế tự trầm giọng hỏi Lục Châu: “Ngươi có biết vì sao ta muốn giết ngươi không?”
Lục Châu hỏi: “Vì cái gì?”
“Quán Hung tộc chúng ta vì muốn có được Trấn Thọ Thung mà chờ ở Trấn Thọ Khư hơn ngàn năm. Chúng ta hy sinh thọ mệnh của mình để nuôi Trấn Thọ Thung trưởng thành, vậy mà ngươi lại cướp nó đi.”
Lục Châu khinh thường nói: “Trấn Thọ Thung từ bao giờ lại là vật của Quán Hung tộc các ngươi? Các ngươi hy sinh thọ mệnh đó là vì mưu cầu của chính mình, Trấn Thọ Thung vốn là vật vô chủ, bản toạ lấy được nó thì nó thuộc về bản toạ.”
“Ngươi nói thật có đạo lý. Ta bây giờ muốn biểu đạt lòng phẫn nộ, mà chỉ có cái chết của các ngươi mới có thể tiêu trừ đi cơn phẫn nộ của chúng ta!” Đại tế tự nói.
Lục Châu lắc đầu gọi: “Lục Ngô.”
Oanh!
Lục Ngô tung người nhảy lên không trung, tám cái đuôi xoè ra quét ngang đám người Quán Hung. Mà đại tế tự vẫn bình tĩnh nhìn tộc nhân của mình bị giết chết, không có chút đau lòng nào.
Đám người Quán Hung bị đánh giết rơi xuống đất, đột nhiên bắt đầu phân tách ra. Cứ một tên Quán Hung lại phân chia thành hai tên, thân thể đã nhỏ đi một nửa.
“Trời ạ! Cái thứ đồ chơi tà môn gì đây?!” Minh Thế Nhân vốn định lao lên thi triển tài năng, nhưng vừa thấy cảnh tượng tê cả da đầu này liền nấp sau lưng sư phụ.
“Đại tế tự đã thi triển nguyền rủa chi thuật lên người bọn hắn, thật là độc ác!” Khổng Văn nói.
Mạnh Trường Đông đứng phía hậu phương cũng lên tiếng: “Ta và thất tiên sinh từng nhìn thấy thuật pháp này, đúng là một loại thuật nguyền rủa vô cùng tà ác. Giết bọn hắn không phải là cách, càng giết bọn hắn sẽ càng đông hơn, cho đến khi chúng ta hoàn toàn kiệt sức.”
“Lục Ngô, ngừng lại.”
Lục Ngô cũng nghe được lời này, bèn nhảy trở về vị trí cũ.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung bay lên, sử dụng đao cương và kiếm cương càn quét đám người.
Trên ngọn núi đá, Hoa Nguyệt Hành bắn ra mấy trăm đạo tiễn cương ghim thẳng vào các vị trí yếu hại dưới nách đám người Quán Hung.
Nhưng kết quả vẫn y như vậy, dù dùng phương thức gì giết chết thì bọn hắn vẫn nhân bản lên liên tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận