Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 982

“Tuân chỉ.”
Hư ảnh Vương Sĩ Trung nhoáng lên, một chiêu đại thần thông thuật đã xuất hiện trước mặt Cao Thế Nguyên, bàn tay như lôi đình đánh ra một chưởng. Ầm!
Cao Thế Nguyên trọng thương bay ngược ra sau, Vương Sĩ Trung vọt tới đạp vào lồng ngực hắn. Oanh! Sàn đá trên Vân Sơn đài rạn nứt, Cao Thế Nguyên đến cơ hội gọi ra pháp thân cũng không có, cứ thế đoạn khí mà chết.
Chuyện đồ tôn rất nhanh đã bị mọi người quên lãng, ai nấy đều bị biến cố bất ngờ này hấp dẫn lực chú ý. Vương Sĩ Trung bước tới, khom người nói:
“Bệ hạ, đám thái giám cung nữ ngỗ nghịch này cũng nên cùng trảm. Khi quân là đại tội không thể tha thứ.”
“Trảm.” Lý Vân Tranh hờ hững nói.
“Đưa lên phi liễn chém đầu.” Vương Sĩ Trung hạ lệnh.
“Vâng.” Đám tướng sĩ lập tức lôi cổ mấy tên cung nhân bay lên cự liễn.
“Bệ hạ tha mạng!”
“Bệ hạ tha mạng!”
Trên đời này có rất nhiều người nhỏ yếu, cũng có những người không đáng để thương xót. Tâm tình Lý Vân Tranh thư thái hơn nhiều, Vương Sĩ Trung cũng quay về chỗ ngồi.
Lúc này, trên ngọn sơn phong đằng xa chợt truyền đến tiếng ngựa hí. Ngu Thượng Nhung nhìn về phía đó rồi nói với sư phụ:
“Có thể do quá mệt mỏi nên tinh thần Cát Lượng không được ổn định, đồ nhi đi thăm nó một chút.”
Lục Châu còn chưa kịp đáp, Vương Xu ngồi cạnh Vương Sĩ Trung đã hưng phấn kêu lên: “Phụ thân, ngựa của con, đúng là ngựa của con rồi!”
Ngu Thượng Nhung nghe vậy lập tức dừng bước, nhíu mày nhìn về phía Vương Xu: “Ngựa của ngươi?”
Vương Sĩ Trung sợ nữ nhi nói sai, bèn đưa tay ngăn nàng lại đồng thời uy nghiêm lườm nàng một cái, sau đó một giây gương mặt biến thành tươi cười, chắp tay nói:
“Các hạ đừng hiểu lầm, ngựa hoang khó thuần hẳn là đã từ nơi khác chạy đến đây. Nếu Vân Sơn thuần phục nó thì xin tặng cho Vân Sơn.”
“Tặng cho?” Tâm tình Ngu Thượng Nhung trầm xuống. Cát Lượng chẳng khác nào chiến hữu và huynh đệ sinh tử của hắn, bây giờ lại có người dám mặt dày nhận là chủ nhân nó, Ngu Thượng Nhung sao có thể bỏ qua.
Hắn chậm rãi xoay người nhìn thẳng vào mặt Vương Sĩ Trung: “Ngươi lặp lại lần nữa.”
Vương Sĩ Trung lập tức cảm nhận được địch ý cực lớn đến từ Ngu Thượng Nhung, bèn nói: “Nếu ta nói sai, mong các hạ thứ lỗi.”
Lục Châu liếc nhìn về phía Vương Xu đứng bên cạnh Vương Sĩ Trung, thản nhiên hỏi: “Con ngựa này tên là Cát Lượng, vốn là toạ kỵ của lão phu, từ bao giờ lại biến thành ngựa của ngươi?”
“Vốn chính là ngựa của ta mà, ta vất vả lắm mới thuần phục được nó, ai ngờ con súc sinh này lại bỏ chạy.” Vương Xu nói, “Nhưng thôi được rồi, chạy rồi thì thôi, nhường cho các ngươi.”
Vương Sĩ Trung chắp tay: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm. Chỉ là một con ngựa, chuyện này cứ thế bỏ qua được không?”
“Thì ra ngươi chính là kẻ đã đánh ngựa của lão phu.” Lục Châu đang định đi tìm kẻ này tính sổ, không ngờ đối phương lại tự mình đưa tới cửa.
Vu Chính Hải âm trầm nói: “Con ngựa này vốn là toạ kỵ của gia sư, còn cần ngươi nhường? Cát Lượng là bảo mã ngàn dặm mới tìm được một, rất có linh tính, gia sư cần dùng tới nó mới gọi đến đây. Ta đoán là ngươi muốn chiếm Cát Lượng làm của riêng nên đã bất ngờ tấn công với hy vọng thuần phục được nó, có đúng không?”
Vương Xu cả kinh, Vương Sĩ Trung cũng biến sắc. Hắn còn chưa kịp mở miệng thì Tiểu Diên Nhi đã chống nạnh mắng:
“Đúng là đồ không biết xấu hổ! Ngựa Cát Lượng ở bên sư phụ ta đã lâu, ngươi còn không biết ngượng mà bảo nhường cho? Có biết xấu hổ là gì không vậy? Một đại nam nhân mà còn bôi son trét phấn lên mặt, oẹ !”
Vương Xu câm nín.
Thường nói nữ nhân chính là thiên địch của nữ nhân, lời này chẳng sai chút nào.
Vương Xu lấy mũ xuống, mái tóc dài tung bay, nàng không phục nói: “Ta tên Vương Xu! Ai là đại nam nhân hả?”
“Càng buồn nôn hơn. Không yên ổn làm nữ nhân, tự dưng đi đóng vai nam nhân, oẹ !” Tiểu Diên Nhi lại làm dáng vẻ muốn nôn mửa.
“Ngươi!”
Vương Sĩ Trung lập tức quay đầu mắng: “Xu nhi, câm miệng.”
Vương Xu cực kỳ uỷ khuất ngồi xuống, trên mặt đầy vẻ khó chịu. Nói chung thì đám tiểu thư công tử nhà quan lớn như nàng đều rất ít được dạy dỗ đúng mực, ỷ có phụ thân là chỗ dựa nên đầu óc chẳng bao giờ dùng tới, luôn cho là phụ thân có thể giải quyết hết mọi vấn đề cho mình.
Vương Sĩ Trung đương nhiên muốn bảo vệ nữ nhi, nhưng hắn là người thông minh, bèn chắp tay nói:
“Đều là hiểu lầm. Tiểu nữ nhỏ tuổi không hiểu chuyện, không biết con ngựa này thuộc về Lục tiền bối, đã đắc tội, mong ngài thứ lỗi.”
Lục Châu lạnh nhạt gọi: “Cát Lượng.”
Sóng âm truyền tiếng gọi lên ngọn sơn phong. Cát Lượng nghe được lời triệu hoán của Lục Châu, lập tức bay xuống Vân Sơn đài.
Đám người Nhiếp Thanh Vân và Hạ Trường Thu kinh ngạc nhìn con tuấn mã đang đạp không chạy tới, miệng không ngừng tán thán:
“Quả thật là một con ngựa tốt ngàn dặm mới tìm được một.”
“Loài ngựa này cực kỳ trân quý, là ngựa tốt trong truyền thuyết! Không ngờ Lục tiền bối lại có toạ kỵ bậc này.”
Tiểu Diên Nhi khinh thường đáp: “Này thì có là gì, sư phụ ta còn nhiều toạ kỵ truyền thuyết lắm.”
Hạ Trường Thu nhớ tới Bạch Trạch, không khỏi gật đầu đồng ý. Nhưng lời này truyền vào tai Vương Xu lại chính là một lời khoác lác, trên mặt nàng tràn ngập vẻ khinh thường.
Hí. Cát Lượng chạy tới. Lục Châu chỉ vào giữa sân, hạ lệnh: “Đi một vòng.”
Cát Lượng ngoan ngoãn đi một vòng trước mắt mọi người. Nhiếp Thanh Vân chỉ tay vào Cát Lượng nói: “Lưng ngựa, mông ngựa, đùi ngựa đều có dấu vết bị đả thương, hẳn là đã được trị liệu một lần, khôi phục rất tốt.”
Những người thường xuyên chinh chiến đều thích có được ngựa tốt, đám tướng sĩ đứng sau lưng Vương Sĩ Trung đều lộ vẻ hâm mộ.
“Cát Lượng, ai đã đả thương ngươi?” Lục Châu hỏi.
Lão nhân này đang nói chuyện với ngựa?
Cát Lượng dường như nghe hiểu lời Lục Châu, thở phì phò mấy tiếng. Đương nhiên chẳng ai hiểu được lời nó.
Vương Sĩ Trung nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm. Xu nhi còn nhỏ, lại là nữ nhi, nào có bản lĩnh bắt được dạng tuấn mã linh trí như thế này. Đều là hiểu lầm cả!”
Lúc này Hải Loa ngồi sau lưng Lục Châu mới lên tiếng: “Sư phụ, Cát Lượng nói nàng ta là người đã đả thương nó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận