Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 481

Lục Châu đi ra ngoài Ma Thiên Các, yên lặng đứng đợi. Không bao lâu sau đã thấy Đoan Mộc Sinh và Chư Hồng Cộng mang theo Phan Ly Thiên quay về.
Thấy sư phụ đứng đó, hai người mới dừng lại, cẩn thận đặt Phan Ly Thiên nằm xuống đất rồi hành lễ. “Sư phụ.”
Lãnh La và Phan Trọng nghe tin chạy tới, thấy bộ dạng này của Phan Ly Thiên bèn không khỏi nhíu mày.
Thường ngày Lãnh La vẫn luôn đấu võ mồm với Phan Ly Thiên, song phương không ngừng cọ xát ngang tay nhau, nay thấy tình trạng của Phan Ly Thiên thảm hại như vậy sao hắn có thể không sợ hãi cho được?
Phan Trọng thì khỏi phải nói, từ khi nhận biết Phan Ly Thiên, lão vẫn luôn chỉ dạy hắn tu hành mà không hề giấu giếm mảy may, Phan Trọng sao có thể thờ ơ.
Phản ứng của hai người lớn hơn hẳn Đoan Mộc Sinh và Chư Hồng Cộng.
“Lão Phan!” Phan Trọng chạy vội lại dò xét hơi thở của Phan Ly Thiên.
Lãnh La lên tiếng: “Tránh ra một chút.”
Phan Trọng bèn nhích người sang bên. Lãnh La vươn tay ra kiểm tra toàn thân Phan Ly Thiên rồi nói:
“Đây là triệu chứng sau khi thiêu đốt đan điền khí hải. Ngươi vốn đang bị thương lại còn làm thế, lão Phan ngươi điên rồi sao?”
Đoan Mộc Sinh nói: “Khi ta tìm thấy Phan trưởng lão, Phan trưởng lão nằm yên bất động dưới chân núi, hẳn là đã giao chiến với người khác.”
Chư Hồng Cộng cả giận nói: “Là kẻ nào dám đánh lén sau lưng người Ma Thiên Các chúng ta? Bọn hèn hạ vô sỉ này, nếu để lão Chư ta bắt được thì nhất định phải phân thây chúng!”
Lãnh La vận khí đẩy từng đạo nguyên khí vào khí hải Phan Ly Thiên. Lãnh La dường như đã quên bản thân hắn cũng là người thương thế chưa lành, cứ thế mà tận tình cứu chữa Phan Ly Thiên không lưu lại chút nào.
Thấy cảnh này mọi người đều kinh ngạc. Đây chính là kẻ ba trăm năm trước từng đứng đầu Hắc Bảng? Lãnh La vốn chỉ giết người, nay lại còn ra tay cứu người?
Chốc lát sau, Lãnh La nâng tay, hít sâu một hơi rồi nói:
“Khí hải tổn thương hơn một nửa, đối thủ của lão Phan không phải là bát diệp…” Chợt nhớ tới một màn Lục Châu cứu chữa Vĩnh Ninh công chúa, Lãnh La lập tức nói: “E là chỉ có Các chủ cứu được lão.”
Mọi người đưa mắt nhìn sang Lục Châu.
Lục Châu xem xét vết thương trên người Phan Ly Thiên, thầm nhủ không biết thần thông thứ tư có cứu chữa được người thiêu đốt đan điền khí hải hay không.
Nhưng mà… với bộ dạng này của Phan Ly Thiên, e là cũng chỉ có thần thông Thiên thư hệ trị liệu mới có thể cứu nổi. Cho dù là thẻ Tuyệt Địa Liệu Thương cũng chỉ có thể giảm bớt đau đớn trên người hắn chứ không thể khôi phục lại thương thế.
Khí hải một khi bị phế thì tu hành giả không còn khả năng tu hành nữa. Hơn nữa đây còn là lần thứ hai Phan Ly Thiên bị phế bỏ tu vi. Vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, độ khó không cần nói cũng biết.
“Lui ra.” Lục Châu cất tiếng.
Lãnh La, Phan Trọng, Chư Hồng Cộng và Đoan Mộc Sinh lập tức lùi lại, nhường ra không gian cho Lục Châu.
Lục Châu bước tới cạnh Phan Ly Thiên, nâng tay lên, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một đoá lam liên.
Mọi người nín thở, phảng phất như lại được nhìn thấy một màn quen thuộc kia. Bọn họ có thể cảm nhận rất rõ ràng đoá lam liên trong tay Lục Châu mang theo nồng đậm sinh cơ và ẩn chứa nguồn lực lượng cực kỳ đáng sợ.
Lãnh La mang mặt nạ màu bạc nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ không thể tin nổi. Khi Lục Châu trị liệu cho Vĩnh Ninh công chúa, bọn họ đứng bên ngoài nên không được tận mắt chứng kiến, đây mới là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy thủ đoạn trị liệu của Lục Châu.
Lam liên xoay tròn tạo ra nguồn năng lượng như thuỷ triều, Lục Châu đánh ra một chưởng, lam liên rơi vào ngực Phan Ly Thiên, xoay tròn và đâm rễ tua tủa.
Nguồn sinh cơ ồ ạt trị liệu khí hải Phan Ly Thiên và thương thế sẵn có của hắn, quá trình trị liệu kéo dài liên tục khoảng một khắc đồng hồ thì lam liên mới từ từ biến mất.
Khụ khụ… Phan Ly Thiên ho khan một tiếng.
Mọi người mừng rỡ reo lên. “Tỉnh rồi!” Phan Trọng lập tức đỡ Phan Ly Thiên ngồi dậy.
Phan Ly Thiên chầm chậm mở mắt, tựa như người sống trong bóng tối một lần nữa được bước vào thế giới tràn ngập ánh sáng. Hắn chớp chớp mắt, rốt cuộc mới xác định mình còn sống.
Phan Ly Thiên đưa mắt nhìn quanh, thấy mọi người đang vui mừng nhìn mình.
“Lão Phan, ông hù chết ta rồi, ông không sao chứ? Kẻ nào đã đánh ông thành thế này? Còn may có Các chủ ra tay cứu chữa, nếu không ông đã chết rồi, ta đành phải thủ lăng cho ông!” Phan Trọng đập một phát lên bả vai Phan Ly Thiên khiến hắn lại ho khan thêm mấy tiếng.
Đầu óc Phan Ly Thiên dần dần thanh tỉnh, nghe được lời Phan Trọng bèn tức giận nói: “Cút đi nha, lão hủ không chết được đâu!”
“Còn mạnh miệng…” Phan Trọng âm thầm dè bỉu.
Phan Ly Thiên chắp tay nói với Lục Châu: “Lão hủ đa tạ Các chủ.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Người nào hại ngươi, cứ việc nói ra.”
Phan Ly Thiên khẽ than một tiếng rồi kể lại đầu đuôi sự việc.
Kể xong, Phan Ly Thiên nói: “Lão hủ vốn định đến gặp mặt Phong Thanh Hà một chuyến để nói rõ ràng, không ngờ đi nửa đường Phong Lưu lại nổi lên sát tâm.”
“Đại đệ tử của Phong Thanh Hà là Phong Lưu, kẻ này là tiểu nhân âm hiểm, hắn đột ngột ra tay khiến lão hủ bất đắc dĩ chỉ còn cách thiêu đốt khí hải… Vậy cũng tốt, từ hôm nay trở đi lão hủ không còn nợ gì Phong Thanh Hà nữa.”
“Không còn nợ?” Đoan Mộc Sinh nhíu mày hỏi lại. Từ góc nhìn của mọi người thì việc này rõ ràng là Phan Ly Thiên bị thiệt thòi rất lớn.
“Lúc trước khi lão hủ rời khỏi Tịnh Minh Đạo, Phong Thanh Hà đã âm thầm ra tay giúp đỡ. Chẳng sao, lão hủ vốn là kẻ phải chết, có thể sống đến hiện tại đã là kiếm lời.” Phan Ly Thiên nói. “Bọn hắn tưởng là lão hủ chết chắc nên mới bỏ mặc lão hủ ở đó. Ha ha, lão hủ cho dù chết cũng phải bò trở về Ma Thiên Các.”
Trong lòng mọi người kinh ngạc, đồng thời đưa mắt liếc nhìn Phan Trọng.
Phan Ly Thiên thở dài, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Các chủ đang nhìn mình bằng ánh mắt dị dạng.
“Ngươi cho rằng các ngươi đã thanh toán hết nợ nần?”
“Ý của Các chủ là…?”
“Phan trưởng lão, uổng cho ngươi sống lâu như vậy, đến chút đạo lý này cũng không minh bạch.” Lục Châu lắc đầu thở dài. “Ngươi có biết có bao nhiêu người đang mong chờ lão phu chết không? Ngươi có biết có bao nhiêu kẻ đang chuẩn bị tấn công lên Ma Thiên Các?”
Phan Ly Thiên á khẩu không thể đáp lời.
Lục Châu chắp tay sau lưng xoay người lại, nhìn về phía chân núi Kim Đình Sơn. “Món nợ này của Hoành Cừ Học Phái, bản toạ nhớ kỹ!”
Đừng nói lão phu mang thù, cũng đừng trách lão phu vô tình. Ma Thiên Các há có thể chịu đựng để người khác năm lần bảy lượt khiêu khích?
Bạn cần đăng nhập để bình luận