Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 728

Tiểu Diên Nhi nói: “Bát sư huynh, thật sự không cần nữa sao?”
“Đừng đừng, kiên quyết không cần!” Chư Hồng Cộng lập tức nghiêm cẩn đáp.
“Ừm, vậy huynh nghỉ ngơi cho tốt, nếu cần thì cứ nói với ta một tiếng, ta bảo tam sư huynh giúp huynh lấy nước nha.”
Nói xong Tiểu Diên Nhi lôi kéo Hải Loa nhảy tung tăng rời khỏi Cảnh Hoà Cung.
Chư Thiên Nguyên ngơ ngác… sao quan hệ lớn nhỏ ở đây loạn thế này? Hắn quay đầu nhìn về phía nhi tử Chư Hồng Cộng, phát hiện Chư Hồng Cộng đang trừng mắt nhìn mình như nhìn kẻ thù: “Cha có đi không thì bảo!”
Trong Đại Chính Cung.
Lục Châu cảm thụ được nguyên khí trong cơ thể đang thay đổi.
Từ khi xuyên không đến nay, tu vi mất hết, vì tuổi thọ còn lại quá ngắn ngủi nên tiến độ đề thăng tu vi của Lục Châu cực kỳ hạn chế.
Trước Lục Châu cũng muốn tự mình tu luyện, kết quả tốc độ chậm đến thảm thương, không thể không mua pháp thân của Hệ thống.
Sau khi nghịch chuyển thọ mệnh hơn trăm năm, hầu hết cơ năng trong người Lục Châu đều được khôi phục, tu vi cũng tịnh tiến rất nhanh.
Lục Châu có dự cảm thời đại toàn nhân loại trảm kim liên đã đến rất gần, hắn cần phải trở thành cửu diệp thật sự trong thời gian nhanh nhất.
Lục Châu nâng tay lên, gọi ra pháp thân.
Năm mảnh liên diệp xoay tròn xung quanh toà kim liên, ngay sau đó từng vòng ánh sáng xuất hiện rơi xuống, năng lượng càng lúc càng mạnh.
Phốc…
Một mảnh liên diệp từ bên hông kim liên đột nhiên nở ra, phiến liên diệp thứ sáu cuối cùng cũng sinh trưởng, đồng nghĩa với việc Lục Châu đã thành công tiến lên Nguyên Thần cảnh lục diệp.
Lục Châu hài lòng gật đầu, bàn tay nắm lại, pháp thân tiêu tán. Quang mang màu vàng kim cũng biến mất.
Hắn đứng dậy làm mấy động tác vận động cơ thể, cảm nhận cơ năng trong người đã thay đổi rất nhiều. Trực giác nói cho Lục Châu biết… lúc này mà rút thưởng thì tuyệt đối sẽ gặp vận may!
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn tăng 1.].
Không giận. Làm lại!
“Rút thưởng!”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn tăng 2.].
Lục Châu ngừng lại một chút. Tâm lý học đúng là chẳng đáng tin tẹo nào.
Các nhà triết học vĩ đại từng nói, gặp chuyện thì không nên gấp gáp, đừng dễ dàng nổi giận lung tung. Ngươi mỉm cười nhìn vực sâu, vực sâu cũng sẽ… À mà thôi, đi ra ngoài tản bộ một vòng rồi về rút tiếp.
Cùng lúc đó, trong một hẻm núi cách xa lạch trời phía bắc khoảng vạn dặm.
Ngu Thượng Nhung đặt thiếu niên Vu Chính Hải xuống đất.
Cho dù tu vi Ngu Thượng Nhung có thâm hậu đến bực nào thì phi hành suốt một khoảng thời gian dài cũng khiến hắn phải mỏi mệt. Hắn vừa phải phi hành với tốc độ cao vừa phải thi triển cương khí hộ thể bao bọc cả hai người.
Sau khi hạ xuống, Ngu Thượng Nhung lập tức ngồi xếp bằng, điều tức nghỉ ngơi.
Lúc này thiếu niên Vu Chính Hải cũng mở mắt. “Đây là đâu?”
“Một hẻm núi phía đông Nhu Lợi.” Ngu Thượng Nhung vẫn nhắm mắt hồi đáp.
“Bao lâu nữa mới về tới Đại Viêm?”
“Nửa tháng.”
“Lâu như vậy sao?”
Ngu Thượng Nhung mở mắt ra, đạm mạc cười: “Nếu tu vi ngươi vẫn còn thì có thể tiết kiệm được một nửa thời gian. Đáng tiếc…”
Thiếu niên Vu Chính Hải nhìn xuống hai bàn tay mình, thì thầm: “Tu vi…”
Ngu Thượng Nhung lại cười một tiếng rồi nhắm mắt lại, cấp tốc khôi phục nguyên khí và thể lực.
“Sư huynh.” Thiếu niên Vu Chính Hải bỗng khẽ gọi.
“Nói đi.” Ngu Thượng Nhung nhắm mắt, hưởng thụ kiểu xưng hô này.
“Hay là huynh quay về một mình đi.”
Dù đã quay về thời niên thiếu, dù tu vi đã mất hết, Vu Chính Hải vẫn có lòng cảnh giác với “người lạ” cao hơn tất cả mọi người.
“Nếu ta rời đi, ngươi chắc chắn sẽ chết.”
“Ta sẽ không chết.”
“Đừng cậy mạnh, đây không phải là thành trì của nhân loại, không phải nơi ngươi có thể khoe khoang. Nhìn đi !”
Từ trong cánh rừng bên cạnh bỗng bay ra một con phi cầm có cái đuôi thon dài, miệng nhọn hoắt, ánh mắt sắc như dao găm. Trông như một con cú mèo bị biến dị.
Thấy quái thú này, thiếu niên Vu Chính Hải nhướng mày, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Nhưng biểu hiện của hắn vẫn trấn tĩnh hơn đám người đồng lứa rất nhiều.
Chỉ điểm này thôi đã đáng quý.
Con phi cầm kia chỉ bay lướt qua chứ không dừng lại, chốc lát sau đã biến mất trong cánh rừng.
Ngu Thượng Nhung đứng lên nói: “Tiếp tục đi.”
Thiếu niên Vu Chính Hải cũng đứng lên, được sự giúp đỡ của Ngu Thượng Nhung, hai người đằng không bay lên phi hành dọc theo hẻm núi.
Thoáng chốc đã ba ngày trôi qua. Đoạn cuối của hẻm núi đã ở ngay trước mắt.
Thiếu niên Vu Chính Hải nhìn về phía rừng cây sau lưng, khẽ hỏi: “Phải mất bao lâu ta mới có tu vi như huynh?”
“Rất lâu.” Ngu Thượng Nhung đáp.
Nói cũng như không. Nhưng thiếu niên Vu Chính Hải không dám nói ra, chỉ tiếp tục hỏi: “Ta có thể đạt tới mức này sao?”
“Có thể.”
Chẳng thể trách Ngu Thượng Nhung trả lời quá máy móc. Bởi vì trong suốt chặng đường, thiếu niên Vu Chính Hải đã hỏi quá nhiều lần.
“Ta cũng nghĩ vậy.” Thiếu niên Vu Chính Hải tự tin nói.
Ngu Thượng Nhung chỉ tay về phía lối ra trước mặt. “Đi thêm năm dặm về phía trước chính là vực sâu vạn trượng, lát nữa hãy vịn chặt ta.”
“Vâng.” Vu Chính Hải cũng trở nên căng thẳng.
Năm dặm đối với tu hành giả mà nói thì không xa.
Nhưng ngay khi bọn họ muốn bay ra khỏi hẻm núi, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện từng vòng tròn năng lượng màu tím!
Bầu trời mờ đi.
Người đã trả qua biết bao sương gió như Ngu Thượng Nhung cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục bay về phía trước.
Chỉ có Vu Chính Hải là kinh ngạc nói: “Người Lâu Lan!”
Chấp niệm luân hồi, hắn quả nhiên chỉ nhớ rõ Lâu Lan và chuyện bị quý tộc Lâu Lan khoét tim mà chết, còn nhận ra đây chính là vu thuật.
“Giữ chặt.” Ngu Thượng Nhung dặn dò.
“Vâng.”
Tốc độ phi hành càng lúc càng nhanh, hai người bay vọt trên không trung như sao băng.
Đám sương mù màu tím tựa như khí độc, điên cuồng vọt lên cao khắp bốn phương tám hướng như xúc tu của một con bạch tuộc khổng lồ.
Thần sắc Ngu Thượng Nhung vẫn chuyên chú nhìn về phía trước. Thân hình hai người chuyển sang phương ngang, trực bức lao lên, cương khí hộ thể có chóp nhọn như một mũi khoan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận