Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1891: Vạn Lưu Chí Tôn

Minh Tâm Đại Đế chỉ vào một khối hình tam giác khổng lồ nằm ngay miệng vực sâu: “Ngươi cho rằng thứ này là gì?”
Vũ Hoàng tuỳ tiện đáp: “Có khí tức đặc thù quấn quanh, lực lượng giao hoà với đại địa, nhưng cũng chỉ là vật bình thường không đáng chú ý.”
Minh Tâm Đại Đế nói: “Đó là khí tức của hắn.”
Vũ Hoàng không khỏi sửng sốt. Hắn cẩn thận dò xét thêm một lần, lộ vẻ hồ nghi rồi cười nói: “Cho dù hắn còn sống thì cũng không mạnh như trước nhỉ? Dù sao cũng là đại cường giả, vậy mà lại đi xài thứ đồ chơi cấp thấp này.”
Vừa nói xong, Vũ Hoàng đột nhiên hiểu ra điều gì, vội nói: “Chờ đã, ý ngươi là có khả năng hắn đang ở bên dưới?”
Minh Tâm Đại Đế gật đầu.
Vũ Hoàng nhướng mày, phất tay áo. Hai tên cao thủ Vũ tộc lập tức bay vọt xuống dưới vực sâu do thám.
Bay được ngàn mét, bọn hắn gặp phải một tầng lực lượng mênh mông như đại dương bắn ngược trở ra. Hai người thử liên tục vài lần nhưng đều không thể tiến thêm được một bước.
Bọn hắn đành quay về bẩm báo: “Vũ Hoàng bệ hạ, dưới vực sâu rất tà môn, chúng ta chỉ bay xuống được ngàn mét là phải dừng lại.”
Vũ Hoàng nói: “Lục soát một lần.”
“Vâng.”
Đám cao thủ Vũ tộc tản ra bốn phía, tìm kiếm mọi vết tích trong vực sâu. Đáng tiếc không ai vượt qua được độ sâu một ngàn mét.
Vũ Hoàng thở dài nói: “Có lẽ ngươi nói đúng, hắn lại chết rồi thì phải.”
Minh Tâm Đại Đế nói: “Trước kia chiến một trận, Thái Hư hao tổn bốn vị đại Chí Tôn mới đánh giết được hắn, nay hắn lại tái hiện giữa nhân gian… có thể thấy sinh mệnh lực cực kỳ ương ngạnh. Chỉ khi tận mắt nhìn thấy xác hắn, bản đế mới yên tâm được.”
“Ngươi thiệt khó hầu hạ. Người nói hắn chết là ngươi, người nói hắn chưa chết cũng là ngươi.” Vũ Hoàng càu nhàu.
Minh Tâm Đại Đế trầm mặc.
Ngã một lần sẽ khôn hơn, hắn quyết định tự mình đi xuống vực sâu tìm kiếm. Khi bay tới độ sâu một ngàn mét, hai mắt Minh Tâm nở rộ quang hoa, thị lực cao đến cực hạn, quét qua toàn trường.
Nhưng ngoài tinh quang lập loè ra thì cái gì cũng không có.
Minh Tâm Đại Đế tiếp tục bay xuống thấp. Khi cảm nhận được trong vực sâu tản ra một loại lực lượng cường đại, hắn khẽ cau mày nói: “Quy tắc?”
Càng xuống thấp, Minh Tâm càng cảm giác được lực lượng kia lại mạnh lên.
Đúng lúc này, dưới vực sâu đột nhiên đánh lên một cỗ lực lượng đại quy tắc vô cùng cường đại. Minh Tâm biết mình không thể xuống thấp hơn nữa, lập tức gọi ra pháp thân Vạn Lưu Chí Tôn!
Pháp thân phóng lên tận trời, cao đến chạm vào Thái Hư, ngạo thị chúng sinh. Đám cường giả Vũ tộc đều lộ vẻ thán phục và kính sợ.
Vạn Lưu Chí Tôn ý nói trăm sông đổ về một biển, xung quanh pháp thân có một tầng quang mang như sóng nước rồi hội tụ về phía liên toạ. Tinh Bàn cũng có vầng sáng đặc thù này, khí thế bức người.
Dựa vào lực lượng của pháp thân, Minh Tâm bay trở lại vị trí mi tâm. Sau khi thu hồi pháp thân, Minh Tâm xuất hiện giữa không trung, khẽ thở dài:
“Tu vi nhân loại rốt cuộc vẫn bị hạn chế.”
Vũ Hoàng nói: “Đã không tìm ra hắn, ngươi định làm thế nào?”
Minh Tâm chắp tay sau lưng nói: “Trông chừng Đại Uyên Hiến cho tốt, việc khác không cần ngươi nhọc lòng.”
“Hảo tâm mà coi như lòng lang dạ thú. Bản hoàng không thèm hỏi nữa.”
Vũ Hoàng vừa định xoay người rời đi, chợt nghĩ đến điều gì lại mở miệng: “Không đúng, Minh Ban mất tích, Minh Đức cũng chết, bản hoàng không quản sao được?”
“Ngươi còn hy vọng bọn hắn sống còn sống?” Minh Tâm hừ một tiếng.
Vũ Hoàng nghẹn lời. Đại thần quân và đạo thánh sao có thể là đối thủ của Ma Thần? Đến tư cách giao thủ cũng không có.
Vũ Hoàng thở dài, cười nói: “Thường xuyên nghe các ngươi nhắc tới hắn, bản hoàng cũng muốn luận bàn với hắn một phen.”
Minh Tâm Đại Đế nhìn hắn một cái, lát sau mới nói: “Ngươi đề cao chính mình rồi.”
Vu Chính Hải quay đầu nói: “Ngươi đánh giá thấp bản hoàng.”
Minh Tâm không nói gì nữa. Vũ Hoàng cũng lãnh đạm hạ lênh: “Về Đại Uyên Hiến.”
Vũ Hoàng nhấc tay, một toà phù văn thông đạo khổng lồ lại xuất hiện. Đám người Vũ tộc lần lượt tiến vào rồi biến mất không thấy gì nữa.
Minh Tâm Đại Đế không tiếp tục ở lại chốn này, xoay người rời đi. Trước khi đi, hắn bỗng nhớ tới người thủ hộ ở Đôn Tang, bèn quay đầu nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ đã sụp đổ thành một ngọn núi, khẽ lẩm bẩm:
“Đoan Mộc Điển… Thiên Khải Chi Trụ này xem như là phần mộ của ngươi vậy.”
Ông !
Minh Tâm Đại Đế biến mất.
Trong Thánh Điện.
Minh Tâm đã trở về cung điện, hờ hững nhìn đám người trước mặt. “Lệnh cho thập điện tăng cường tuần tra khắp các Thiên Khải Chi Trụ, mười hai đạo thánh Thái Hư cũng phải thay phiên thị sát.”
“Vâng.” Một người cung kính đáp.
Lát sau, trong đại điện xuất hiện một hư ảnh khom người nói: “Ôn Như Khanh khấu kiến Đại Đế.”
Minh Tâm Đại Đế nhìn hắn, nói: “Hắn trở về.”
Hư ảnh Ôn Như Khanh lập tức hoá thành thực thể, trên gương mặt kiên nghị hiện ra vẻ kinh ngạc.
Minh Tâm lại nói: “Bốn người các ngươi điều tra trong bóng tối.”
“Tuân mệnh.” Ôn Như Khanh đáp, “Chúng ta đã đưa ra một bộ kế hoạch mới đáng tin cậy hơn, đảm bảo sẽ không để các Thiên Khải Chi Trụ khác phát sinh chuyện giống như thế.”
Cùng lúc đó.
Tại thành bắc tây đô trong tịnh đế thanh liên.
Minh Thế Nhân và Khâm Nguyên chờ một lúc lâu vẫn không thấy Lục Châu trở về.
Minh Thế Nhân thúc giục nói: “Đừng quỳ nữa, e là trong dăm bữa nửa tháng sư phụ ta sẽ không trở về đâu.”
Khâm Nguyên kiên định đáp: “Ma Thần đại nhân nhất định sẽ trở về.”
“Đừng nói bậy… cái gì mà Ma Thần, ngươi gọi mãi thế!”
Khâm Nguyên không giải thích mà chỉ nói: “Ta muốn ở đây chờ Ma Thần đại nhân.”
Sư phụ ơi là sư phụ, từ bao giờ mà người thu phục được tiểu đệ trung thành tới mức này?
“Trên người ngươi đang bị trọng thương, tốt nhất nên chữa lành, nếu quỳ tới chết sẽ không gặp được sư phụ ta đâu.” Minh Thế Nhân nói.
Khâm Nguyên sửng sốt. Nó không có muốn chết nha.
Minh Thế Nhân lại nói tiếp: “Thủ đoạn của Đồ Duy Đại Đế không tầm thường, trong lúc nhất thời hai người sẽ không quay lại đây. Theo ta thấy, chúng ta nên trở về Văn Hương Cốc mới là thượng sách.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận