Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1512

Lục Châu gọi ra cương khí hộ thể đánh bay bốn người. Tứ đại đệ tử cho dù vây công cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Lục Châu.
Nhưng Lục Châu có thể cảm giác được tu vi tứ đại đệ tử có một bước tiến dài, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung vẫn y như cũ không hơn kém nhau bao nhiêu, điều khiến Lục Châu kinh ngạc là lão tứ Minh Thế Nhân lại có lực lượng tấn công không thua gì lão đại và lão nhị.
Đoan Mộc Sinh thua ba người còn lại, nhưng lại có tiến bộ lớn nhất. Lực lượng suy bại và hạt giống Thái Hư đã hòa làm một thể, tu hắn vào khoảng bốn, năm Mệnh Cách.
Lục Châu đánh lui bốn đồ đệ xong, không vội gọi tỉnh bọn hắn. Ung Hoà càng mạnh thì Lục Châu càng có lợi. Thần thông Thiên thư có thể khắc chế Ung Hoà, mà Ung Hoà lại khắc chế bốn vị lão giả đối diện.
"Sư muội!" Tiểu Diên Nhi không ngừng cùng Hải Loa triền đấu.
Lục Châu vung ra một chưởng bắn trúng lưng Hải Loa, đánh bay nàng. Tiểu Diên Nhi thuận thế khống chế tiểu sư muội.
"Sư phụ, bọn họ làm sao thế?" Tiểu Diên Nhi thấy bộ dạng của mọi người, gấp gáp hỏi.
Nàng vừa quýnh lên, trong lòng bỗng có cảm giác xao động khó chịu. Dưới sự ảnh hưởng của Ung Hoà, tất cả nhược điểm đều sẽ bị phóng đại gấp trăm ngàn lần. Tiểu Diên Nhi lập tức áp chế tâm tình kích động, tự nhủ: "Ta… ta vừa rồi làm sao thế này?"
Lục Châu căn dặn: "Trông chừng Hải Loa, đừng có lo lắng."
"Vâng."
Lục Châu đặt lực chú ý vào bốn vị lão giả đang chém giết lẫn nhau.
Người sống lâu, quen nhìn cảnh tình người ấm lạnh thường sẽ có hai kết quả: Một, tâm tình thản nhiên, có thể thành thánh; Hai, càng có thêm nhiều tạp niệm, trở nên ngoan cố cố chấp.
Mà Diệp Duy và đồng bọn thuộc về nhóm sau.
"A !"
Hư ảnh Ung Hoà tiếp tục bành trướng cho đến khi có độ cao ngang với pháp thân. Nó ngừng lại, ngẩng đầu lên trời rống lên một tiếng cường đại nhất từ trước đến giờ.
Phong vân biến ảo, thiên địa biến sắc như tận thế giáng lâm.
Bên rìa biên giới Trấn Thọ Khư, Lục Ngô đang nằm dưới đất ngái ngủ bỗng dựng đứng lỗ tai, sau đó nó cụp tai xuống, che đi mọi tạp âm. Nó điều chỉnh tư thế rồi tiếp tục đánh một giấc.
Lục Châu biết các đồ đệ không cách nào chống cự đạo cường âm này, hắn lăng không bay lên giữa không trung, gọi ra Phật Tổ Kim Thân.
"Đại Tĩnh Tâm Chú!"
"Lực lượng Thiên Tướng!"
Được lực lượng Thiên Tướng gia trì, phạn âm cấp tốc bay vào tai các đồ đệ. Bọn hắn từ từ bình tĩnh trở lại.
Lục Châu vừa niệm khẩu quyết vừa nhìn về phía bốn vị lão giả.
Toàn thân bốn người đều là máu, hai mắt đỏ bừng, ai nấy đều đã bị thương không nhẹ. Trừ Diệp Duy ra, ba người còn lại đều mất đi một Mệnh Cách, bốn người vẫn như cũ chém giết nhau, không phân địch ta.
Ung Hoà đột nhiên ngậm miệng lại, quay đầu nhìn về phía Lục Châu, cặp mắt nó đỏ rực như hai vầng mặt trời.
"Ngươi... Vì sao ngươi không có việc gì?"
Lục Châu bay lên cao đến đối diện Ung Hoà, thản nhiên nói: “Ngừng lại đi.”
"Ha ha ha..." Ung Hoà bật cười. Tiếng cười này không có phóng thích năng lực đặc thù, chỉ là một tiếng cười bình thường. "Ta là Ung Hoà Đại Thánh..."
"Thì sao?" Lục Châu nhìn nó, hỏi.
"Nhân loại hèn mọn, cho dù là chân nhân đến Trấn Thọ khư cũng không dám làm càn như ngươi!" Ung Hoà trầm giọng nói.
Nơi này là thánh địa tu hành, hàng năm có rất nhiều nhân loại đi tới nơi này nhưng chẳng ai ở lại được quá lâu. Bởi vì chúa tể giả chân chính tại Trấn Thọ khư không phải là nhân loại, mà là Ung Hòa Đại Thánh.
"Chỉ là thú hoàng mà cũng xứng xưng thánh?" Lục Châu nói.
Ung Hoà tức giận nhìn khắp bốn phía, nói: "Ta vốn là thánh! Đều do đám nhân loại các ngươi!"
Lục Châu nhìn lên đám hắc vụ che khuất không trung: "Cân bằng? Có lẽ khi ngươi chết đi, kim liên giới có thể xuất hiện một vị Thánh nhân."
Ung Hoà điên cuồng cười ha hả, "Nhân loại ngu xuẩn, ngươi cho rằng đánh ngất bọn hắn thì ta sẽ không có cách nào khống chế bọn hắn sao? Ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ!"
Ung Hoà tiếp tục bành trướng thân thể, hư ảnh nó phóng lớn đến mấy lần, bàn tay nó vươn ra như xúc tu vọt về phía đám người.
Lục Châu nhíu mày.
Ung Hoà không chỉ có thể thông qua thính giác và thị giác để khống chế tâm trí người khác, mà còn có thể tự mình ra tay điều khiển thân thể bọn hắn.
Hai cái trước còn có thể xem như lịch luyện, nhưng Lục Châu không cách nào tha thứ loại phương thức khống chế thân thể này.
"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"
Lục Châu điều động Phiền Lung Ấn, vù một tiếng, Phiền Lung Ấn đập thẳng xuống lăng mộ.
Oanh!
Lăng mộ bị Lực Thiên Quân đánh sập hơn phân nửa.
Ung Hoà tức giận thở hổn hển. Lăng mộ là căn cơ của nó, một khi lăng mộ bị hủy, nó sẽ không còn chỗ nào để đi.
Nó lập tức rống lên một tiếng, trong lăng mộ lan tràn ra xúc tu đẩy Phiền Lung Ấn bay vào không trung.
Lục Châu vung ra một chưởng Tuyệt Thánh Khí Trí mang theo lực lượng Thiên Tướng từ trên trời giáng xuống.
Oanh!
Chưởng ấn nện thẳng vào khu vực cách gáy ba tấc trên lưng Ung Hoà. Ung Hoà lập tức cảm thấy đầu óc mê muội, đau đớn không thôi. Đây chính là nhược điểm của nó.
Hư ảnh không cách nào khống chế Lục Châu, cũng vô pháp đụng vào hắn, chỉ có thể đứng tại chỗ gào thét, giận không kiềm chế được.
"A!" Ung Hoà kêu thảm. Sóng âm và hồng quang dần dần biến mất, hư ảnh cấp tốc thu lại bay trở về thân thể Ung Hoà.
Lục Châu phát hiện, bản thể của Ung Hoà yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích.
Bốn vị lão giả lấy lại được ý thức, hồng quang trong mắt biến mất. Bọn hắn đưa mắt nhìn nhau, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Ngay sau đó, bọn hắn rên lên mấy tiếng, phun ra từng ngụm máu tươi. Ba người Diệp Diệc Thanh, Diệp Nguyên Cửu và Diệp Canh đều cảm nhận được tu vi mình đã thay đổi.
"Mệnh cách của ta!"
"Diệp Duy, ngươi..."
Ba người nhìn về phía Diệp Duy.
Diệp Duy lộ vẻ thống khổ và áy náy nói: "Là Ung Hoà."
Bốn người quay đầu nhìn về phía lăng mộ. Ung Hoà đang lăn lộn dưới đất, không ngừng kêu thảm.
Bọn hắn rốt cuộc cũng bừng tỉnh đại ngộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận