Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 838

Lãnh La, Phan Ly Thiên và Tả Ngọc Thư cẩn thận quan sát toà kim liên của Lục Châu. Quả thật thấy chúng lớn hơn trước đó rất nhiều. Mấy mảnh liên diệp sau khi to ra lại càng uốn cong vào toà kim liên, trông vừa uy nghiêm vừa xinh đẹp.
“Chuyện này…” Phan Ly Thiên ấp úng.
“Chưa từng thấy.” Lãnh La đáp rất thẳng thắn. “Không biết thì nói không biết thôi, lừa dối hậu sinh vãn bối đó mới là đắc tội.”
Mọi người nghe vậy lập tức khom người hành lễ với Lãnh La. “Tiền bối đúng là nhìn xa trông rộng, vãn bối rất kính nể!”
Phan Ly Thiên liếc bọn hắn một cái, không thèm để ý.
Lúc này Tư Vô Nhai cũng lên tiếng: “Ở Đại Viêm, tin tức liên quan đến cửu diệp rất ít, chúng ta không biết cũng là việc bình thường. Theo ta suy đoán thì đây là một loại năng lực xuất hiện sau khi tấn thăng cửu diệp. Các ngươi nhìn đi, Kim Diễm này có phải trông khá giống với Nghiệp Hoả của hồng liên không?”
“Đúng là trông rất giống đều có hình dạng như ngọn lửa nhưng trông Kim Diễm tươi sáng và rực rỡ như mặt trời ngày xuân, còn Nghiệp Hoả trông như cái nắng gay gắt của mùa hè.” Minh Thế Nhân nói.
“Tứ tiên sinh thật là tài cao, giải thích rất thông tục dễ hiểu.”
Tư Vô Nhai chắp tay nhìn Lục Châu trên bầu trời, vừa định tiến lên thì Lục Châu lại nhấc tay lên lần nữa.
Năm ngón tay ấn xuống, Tuyệt Thánh Khí Trí lại xuất hiện chồng lên hố sâu vừa mới tạo thành.
Cát bụi mịt mù, cây cối gãy đổ. Mọi người hoàn toàn ngây ngốc. Các chủ đây là đang làm gì?
“Nguyên khí quá hùng hậu… lão nhân gia người đã đại chiến một trận với cao thủ cửu diệp, vậy mà bây giờ vẫn còn dư lực nhiều như thế?”
“Thế này thì có là gì, lúc trước khi đại chiến với Khương Văn Hư, hắn là đế sư Đại Viêm vô cùng phong quang, là kẻ đứng phía sau màn thao túng mười hai nước dị tộc. Nhưng dưới tay Các chủ, hắn không có chút lực hoàn thủ nào. Sau khi đánh bại Khương Văn Hư, Các chủ vượt qua lạch trời bay thẳng về Đại Viêm đánh bại thất quốc liên minh… Cùng là cửu diệp nhưng vẫn phân cao thấp. Chỉ là tên cửu diệp vừa rồi lại tấn công ngay lúc Các chủ đang làm mẫu khai diệp. Bây giờ xem ra hắn vốn không phải là đối thủ của ngài.” Phan Trọng sùng bái nói.
Mọi người nghe vậy đều gật đầu tán thưởng. Không ai cho rằng Phan Trọng đang khoác lác mà đều tin rằng đây chỉ đơn giản là một lời trần thuật lại sự thật mà thôi.
Lục Châu nhìn Kim Diễm đang từ từ bốc lên, dần dần làm quen với loại lực lượng mới của mình.
Những mảnh liên diệp trước đây vốn phẳng phiu thì nay đã bo tròn cụp vào toà kim liên, trông càng thêm sắc bén và lạnh lùng.
Cát bụi tản đi. Lục Châu nhìn xuống hố sâu thăm thẳm bên dưới, thầm nghĩ mình phá hoại như vậy có vẻ không ổn, bèn thu hồi pháp thân.
Lúc này, đám người Ma Thiên Các và các tu hành giả đã lục tục bay tới. Ba vị trưởng lão và các đệ tử bay phía trước, những người khác chỉnh tề theo sau. Vừa thấy Lục Châu, mọi người lập tức khom người hành lễ !
“Bái kiến Các chủ!”
“Bái kiến sư phụ!”
“Bái kiến Cơ tiền bối!”
Mái tóc Lục Châu đa phần là trắng xoá, chỉ có một ít tóc màu đen. Thọ mệnh lan tràn đều tính là tuổi thọ tăng thêm chứ không có ý nghĩa nghịch chuyển, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy Lục Châu già đi. Nhưng sau này tất cả Thẻ Nghịch Chuyển đều sẽ được dùng để nghịch chuyển thọ mệnh, việc khôi phục dung mạo cũng không có gì khó.
Ánh mắt Lục Châu lướt qua đám người, phát hiện trong số này không có bát diệp, bèn nói: “Miễn lễ.”
Mọi người lăng không đứng thẳng người lên. Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Những người còn lại đâu rồi?”
“Sư phụ, mấy vị bát diệp đều bị tên xâm lược cửu diệp đánh bị thương, không thể chạy tới.” Tư Vô Nhai đáp.
“Đều bị thương rồi?” Lục Châu nhíu mày.
“Chuyện này…” Trong lòng Tư Vô Nhai chợt động. Hắn điểm lại từng cái tên của mấy vị bát diệp bị thương trong đầu: Diệp Thiên Tâm, Nam Cung Vệ, Phong Nhất Chỉ, Sở Nam, Trương Chỉ Thuỷ… Chư Thiên Nguyên, Chu Hữu Tài, Giải Khai… Giải Khai?
Tư Vô Nhai nhướng mày, lập tức nói: “Đồ nhi phải quay trở về Ma Thiên Các, đề phòng tiểu nhân làm loạn.”
Lục Châu không biết Tư Vô Nhai đang nói tới tên tiểu nhân nào, hắn chỉ cảm thấy nguyên khí trong đan điền khí hải vẫn đang tiếp tục bành trướng, còn đang buồn bực vì không có chỗ phát tiết, bèn đáp ngắn gọn: “Được.”
Vừa nói xong, thân ảnh Lục Châu nhoáng lên rồi biến mất.
Đám người nhìn Lục Châu liên tục thi triển đại thần thông mà vô cùng run sợ, bọn họ quay đầu nhìn về phía Kim Đình Sơn, thấy hư ảnh Lục Châu đã xuất hiện trên đỉnh.
“Các chủ… mỗi lần đánh cửu diệp xong đều thích thể hiện như vậy sao?” Phan Ly Thiên xấu hổ hỏi.
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?” Lãnh La cũng hoàn toàn cạn lời.
“Không hợp lẽ thường! Sau khi chiến đấu xong đáng lẽ nên nghỉ ngơi mới phải! Các chủ tiêu xài nguyên khí không kiêng nể gì như vậy… là đang khoe khoang sao?” Phan Ly Thiên chỉ có thể nghĩ ra được lý do này.
Tư Vô Nhai lập tức cao giọng ngắt lời hắn: “Nơi này không thích hợp ở lâu, chúng ta mau quay về Ma Thiên Các.”
Mọi người gật đầu, lục tục bay về Ma Thiên Các. Chỉ trong chốc lát trong cánh rừng đã không còn một ai.
Một lát sau…
Phía sau một gốc đại thụ bỗng có một nam tử trung niên bước ra. Hắn vừa đi vừa thở hổn hển, sau đó ngã nhào xuống đất.
Hắn gian nan nuốt một ngụm nước bọt, tay run run lau đi mồ hôi trên mặt rồi chầm chậm đứng lên đi tới nhìn hố sâu in hình bàn tay.
“Cửu diệp Đại Viêm… lại có thể nắm giữ nghiệp lực. Giấu thật sâu, giấu thật sâu trời ạ!” Trong mắt nam tử trung niên hiện lên vẻ không thể tin nổi, tia máu đỏ vằn trong mắt khiến gương mặt hắn trông cực kỳ đáng sợ.
“Ngọn lửa màu vàng kim… là một loại nghiệp lực tương tự như Nghiệp Hoả sao?” Nam tử trung niên tung người bay lên, nhìn về phía thi thể của Pháp Không hoà thượng.
Thấy tăng y vỡ vụn trên người Pháp Không, hắn run rẩy nói: “Cao thủ Nghiệp Hoả của Huyết Dương Tự, Pháp Không hoà thượng?”
Hắn lại đưa tay lên lau mồ hôi trên trán rồi tung người bay đi, ẩn thân vào trong rừng không còn bóng dáng.
Cùng lúc đó, tại Ma Thiên Các.
Giải Khai hài lòng nhìn đám bát diệp đã mất đi năng lực chiến đấu, khẽ gật đầu nói:
“Độc tính của Tuý Xuân Phong đã ngấm hoàn toàn, các ngươi còn muốn giằng co với ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận