Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1245

Lục Châu thu hồi thần thông, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Nói đi.”
“Ta đánh cược với ngươi, ta cược ngươi không thắng được Hạ Tranh Vanh. Tiền đánh cược chính là… Diệp Thiên Tâm.”
Chủ nhân của giọng nói kia cực kỳ dứt khoát, nói thẳng vào vấn đề, không hề che che giấu giấu điều gì.
Lục Châu vuốt râu nói: “Vì sao lão phu phải cược với ngươi?”
Kẻ ham mê cá cược, đến cuối cùng sẽ chẳng còn lại gì. Nói xong Lục Châu xoay người định rời đi.
Thanh âm kia nhàn nhã vang lên: “Nếu ta thua, ta đưa cho ngươi 60 phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch.”
Lục Châu rốt cuộc cũng dừng chân.
Trong một quá trình đánh bạc công bằng, một con bạc bình thường chỉ cần đánh bạc trong một khoảng thời gian sẽ có ngày phải thua trắng tay, đây chính là định lý trong giới cờ bạc. Huống chi trên đời này không có bao nhiêu màn đánh bạc là công bằng.
Nhưng hiện tại Lục Châu đang rất thiếu tinh hoa Hắc Diệu Thạch, mà đối phương dường như cũng biết rõ điều này.
Lục Châu quay đầu lại nói: “Nếu đã muốn cược thì ra đây gặp lão phu một lần.”
“Ta không thích ánh sáng mặt trời.” Giọng nói như nước chảy truyền tới.
“Ngươi là Tháp chủ Bạch Tháp Lam Hi Hoà.” Lục Châu phán đoán.
“Ngươi không chỉ không yếu mà còn rất thông minh.” Lam Hi Hoà im lặng một chốc rồi nói tiếp, “Ngươi nguyện ý tiếp nhận trận cá cược này không?”
Lục Châu đáp: “Diệp Thiên Tâm là đồ đệ do một tay lão phu dạy nên, ngươi cảm thấy lão phu sẽ dùng nàng làm tiền đặt cược sao?”
“Tiền đặt cược chẳng qua chỉ là một loại vui thú của những người như chúng ta mà thôi, không cần phải quá xoắn xuýt vấn đề này. Ta biết ngươi đang tìm kiếm tinh hoa Hắc Diệu Thạch khắp nơi, thứ này vô cùng trân quý, Bạch Tháp cũng có một ít. Nếu có thể, ta cũng không muốn cá cược với ngươi làm gì, chỉ cần để ta đưa Diệp Thiên Tâm đi, tinh hoa Hắc Diệu Thạch sẽ thuộc về ngươi. Ngươi là sư phụ nàng, ta muốn có được sự đồng ý của ngươi.”
Lục Châu không gấp tỏ thái độ mà tò mò hỏi lại: “Ngươi muốn làm gì Diệp Thiên Tâm?”
Nhờ vào khứu giác thần thông, Lục Châu đoán được Lam Hi Hoà có khí tức Thái Hư. Vậy nàng ta có mục đích gì? Chẳng lẽ sau khi biết trên người Diệp Thiên Tâm có khí tức Thái Hư, bản thân Lam Hi Hoà không hài lòng với khí tức trên người mình nên muốn chiếm đoạt?
“Ta rất thưởng thức nàng, trên người nàng có phẩm chất của người đứng ở vị trí cao.” Lam Hi Hoà nói.
Nói gì không hiểu.
Lục Châu tiếp tục hỏi: “Ngươi chưa trả lời câu hỏi của lão phu.”
“Ngươi yên tâm, ta hoàn toàn không có ác ý với nàng.” Lam Hi Hoà nhàn nhạt nói.
Lục Châu lắc đầu: “Có ác ý hay không, lão phu sẽ tự mình phán đoán. Nàng là đồ nhi của lão phu, đương nhiên lão phu phải hỏi cho rõ ràng mục đích của ngươi.”
Lam Hi Hoà vẫn kiên nhẫn đáp: “Nếu ta có ác ý thì đã không đến tìm ngươi.”
Lục Châu gật đầu.
Với tu vi của Lam Hi Hoà, muốn đột ngột mang Diệp Thiên Tâm đi cũng không thành vấn đề.
Việc này cũng cho Lục Châu một lời nhắc nhở, sau này phải cẩn thận một ít kẻ gian, chẳng hạn như đám người Hắc Tháp muốn châm ngòi ly gián. Hiện tại các thế lực ở ngoài sáng kiêng kỵ Lục Châu nên không dám ra tay, nhưng không có nghĩa là sẽ không có người nấp trong bóng tối giở trò ngáng chân.
“Tám mươi phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch.” Lục Châu thản nhiên ra giá.
Rừng cây lâm vào yên tĩnh.
Xem ra cho dù là Tháp chủ Bạch Tháp, muốn xuất ra tám mươi phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch cũng phải suy nghĩ thận trọng.
Người như Lam Hi Hoà cũng có lúc do dự.
Nàng trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới mở miệng: “Tham lam là một trong những đặc tính giúp con người tiến bộ… Diệp Thiên Tâm đáng giá này. Vậy thì tám mươi phần.”
Sở dĩ Lục Châu đòi 80 phần là vì nghĩ tới trong tay mình đang có 26 phần, 10 phần còn lại đang nằm trong tay Trần Vũ Vương, nếu như hắn lỡ hẹn thì sẽ không góp đủ 100 phần.
Lam Hi Hoà lại nói: “Ước hẹn đã định, năm ngày sau gặp lại.”
Lục Châu bỗng gọi lại: “Chờ đã.”
“Ta sẽ không lật lọng.” Lam Hi Hoà nói.
“Lão phu muốn cho ngươi một lời khuyên.”
“Mời nói.”
“Theo kinh nghiệm sống nhiều năm của lão phu, phàm là những người đánh bạc ôm tâm lý may mắn đều sẽ không có kết quả tốt, thậm chí là cửa nát nhà tan.”
Lam Hi Hoà bật cười, tiếng cười như tinh linh giữa rừng rậm, uyển chuyển mà dễ nghe vô cùng.
Nàng nói: “Đó có thể là kết cục của chính ngươi.”
Sau đó, rừng cây không còn động tĩnh.
Lục Châu cảm nhận được một tia nguyên khí yếu ớt ba động, trong lòng không khỏi hiếu kỳ, bèn lấp loé na di đến một cây đại thụ chọc trời.
Trên ngọn cây chỉ còn lưu lại khí tức nguyên khí, mà Lam Hi Hoà đã sớm không còn bóng dáng.
Lục Châu sử dụng thính giác thần thông bao trùm trong phương viên mười dặm, từ phi cầm tẩu thú đến tiếng nước chảy đều truyền vào tai hắn, nhưng tuyệt nhiên không có chút gì của Lam Hi Hoà.
Lục Châu nghi hoặc nghĩ, nàng rốt cuộc đã dùng phương pháp gì để che giấu khí tức, tránh thoát được thần thông Thiên thư của hắn?
“Hư không tiêu thất?” Lục Châu nhíu mày.
Hoặc là Lam Hi Hoà cực kỳ cẩn thận, ngay cả khí tức và mùi hương trên người mình cũng che giấu toàn bộ, hoặc là nàng ta biến mất giữa trời đất.
Lục Châu không tiếp tục tìm kiếm nữa mà xoay người trở về tiểu trấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận