Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1985: Thế giới không cân bằng

Mà lúc này tu hành giả mặc cẩm bào đen lại vươn tay ra, một đoàn quang mang dập dờn bắn ra tứ phía, càn quét trăm dặm không gian khiến đám phi cầm tẩu thú sợ hãi chạy tứ tán.
Tất cả vật thể có sự sống đều không thoát khỏi cảm giác của hắn. Sau đó, hắn mỉm cười nhàn nhạt nói: “Ra đây.”
Không ai đáp lời, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
“Bản đế cho ngươi một cơ hội đầu hàng.”
Vẫn không người hồi đáp.
Tu hành giả mặc cẩm bào đen hừ lạnh một tiếng, pháp thân lại mở ra đỉnh thiên lập địa. Vô số đạo hắc mang như hồ điệp bắn ra bốn phương tám hướng.
“Mẹ nó…!”
Nơi xa, một hư ảnh từ trong vũng bùn vọt ra, tốc độ còn nhanh hơn heo rừng gấp trăm ngàn lần.
“Bắt hắn lại.” Mười tu hành giả lập tức đuổi theo.
Tu hành giả mặc cẩm bào đen lộ ra ý cười, nhìn theo bóng Chư Hồng Cộng đầy bùn đất bay về phương xa: “Cầm được thì buông được. Người này đúng là nhân tài.”
Không gian xuất hiện rung động và cảm giác bị xé rách, toà pháp thân lại hiện ra trên đầu Chư Hồng Cộng.
“Sao không chạy nữa đi?” Thanh âm uy nghiêm nói vọng xuống.
Chư Hồng Cộng ngẩng đầu, cáu bẳn nói: “Thật là đen nha!”
Vù.
Một đạo lôi kiếp hình thành trên bầu trời rồi đánh vào toà pháp thân nhưng lại chẳng khác gì đang gãi ngứa cho nó.
Hắc sắc pháp thân lại bắt đầu bắn ra hắc mang như hồ điệp.
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng nói lăng lệ nhuốm vẻ tức giận: “Trấp Quang Kỷ, ngươi đang làm loạn gì ở Huyền Dặc vậy hả?”
Thanh âm kia từ nơi xa xôi truyền đến, vượt ngàn dặm núi non sông ngòi để rơi vào tai Hắc Đế.
Trấp Quang Kỷ thu hồi pháp thân, không gian trở nên yên tĩnh. Hắn nhìn về phía Huyền Dặc điện nói: “Bản đế tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy một con heo rừng nên muốn bắt sống trở về, sao lại gọi là làm loạn.”
“Heo rừng?”
“Chúng ta vốn đều là tu hành giả, có thể ích cốc trong thời gian rất dài nhưng đương nhiên vẫn có ham muốn nếm mỹ thực nha. Từ lần cuối bản đế nhấm nháp mỹ vị nhân gian đã hơn ngàn năm, hiện tại gặp được một con heo rừng tráng kiện như vậy, sao có thể không động tâm?” Trấp Quang Kỷ thản nhiên nói.
“Ngươi đúng là có thú vui tao nhã. Xin hỏi đã bắt được con heo rừng kia chưa?”
Trấp Quang Kỷ lắc đầu nói: “Hình như nó trốn vào Huyền Dặc điện của ngươi rồi.”
Ông !
Huyền Dặc đế quân xuất hiện trên không trung cách đó ngàn mét, chắp tay nói với Hắc Đế: “Ngươi chạy một quãng đường xa như vậy đến Huyền Dặc chỉ để bắt một con heo rừng?”
“Heo rừng là tiện tay bắt mà thôi. Bản đế tới đây chủ yếu vì muốn bái phỏng Huyền Dặc điện một lần.” Trấp Quang Kỷ đáp.
“Bái phỏng?”
“Không chào đón bản đế sao?” Trấp Quang Kỷ cười nhạt khiến người ta cảm giác được tâm cơ hắn rất sâu.
“Không phải bản đế quân không chào đón ngươi, mà là đoạn thời gian này Huyền Dặc xảy ra nhiều việc, không tiện tiếp đãi khách quý.”
“Đây không phải là vấn đề, bản đế chỉ muốn đến ngồi một lát.” Hư ảnh Trấp Quang Kỷ loé lên, xuất hiện trước Huyền Dặc điện.
Sau lưng hắn, mười tên tu hành giả cũng cấp tốc bay lướt tới.
Hắc Đế quan sát Huyền Dặc đế quân rồi nói: “Không ngờ ngươi đã tấn thăng đại đế quân… Thật đáng mừng.”
“So sánh với các vị Đại Đế thì vẫn còn kém xa lắm.”
“Vẫn mạnh hơn đám thập điện không có Điện chủ.” Trấp Quang Kỷ đột nhiên nói một câu khiến người ta không kịp đề phòng.
Huyền Dặc đế quân nhíu mày.
Thập điện đương nhiên là có mười vị Điện chủ. Nhưng đáng tiếc là bốn vị Điện chủ đã vẫn lạc từ một trăm ngàn năm trước sau cuộc chiến với Ma Thần, ngoài ra Đồ Duy Đại Đế cũng đã hôi phi yên diệt từ trăm năm trước.
Trấp Quang Kỷ lại nói: “Bản đế không có ý trào phúng, chỉ là cảm thấy muốn sống sót trong Thái Hư thật là khó khăn.”
“Không còn cách nào khác, vì cân bằng trong thiên hạ thôi. Đây cũng là sứ mệnh của Huyền Dặc điện.”
“Cân bằng?” Trấp Quang Kỷ cười ha hả nói, “Thế giới cực độ không cân bằng này mà cũng dám tự xưng là cân bằng? Thập điện chỉ còn có năm vị Điện chủ, Minh Tâm muốn đưa người mới lên thượng vị, lại ném bỏ bốn vị Đại Đế ra khỏi Thái Hư, đây gọi là cân bằng?”
Hắc Đế chỉ cây dâu mắng cây hoè, ngấm ngầm hại người, Huyền Dặc đế quân đương nhiên nghe không hiểu.
“Tâm lý ngươi bất ổn hả?” Huyền Dặc đế quân hỏi.
Trấp Quang Kỷ nhìn hắn bằng ánh mắt thâm thuý: “Đều là người thông minh, nói chuyện thẳng thắn đi đừng quanh co lòng vòng làm gì. Bản đế chỉ hỏi ngươi một câu, thân là chủ nhân Huyền Dặc điện, ngươi thật cho rằng toàn bộ thiên hạ này đang cân bằng sao?”
“Hay nói đúng hơn, có công bằng sao?”
Huyền Dặc đế quân trầm giọng đáp: “Trên đời này không có tuyệt đối công bằng. Dù gì ngươi cũng là Đại Đế một phương, chẳng lẽ đạo lý này cũng không hiểu rõ?”
“Cho tới bây giờ bản đế cũng không hề đòi hỏi công bằng tuyệt đối.” Trấp Quang Kỷ cao giọng nói.
Huyền Dặc đế quân kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh cười nói: “Lập trường khác biệt, không có gì để nói.”
“Cho nên… ngươi vẫn cam tâm tình nguyện bán mạng cho Minh Tâm?” Trấp Quang Kỷ hỏi.
Huyền Dặc đế quân hừ lạnh: “Ta bán mạng cho Huyền Dặc, ta bán mạng cho vô số dân chúng nơi này!”
“Nói thật hay!”
Trấp Quang Kỷ đi về phía trước, khí thế trên người càng lúc càng cường thịnh. “Nếu như Thái Hư muốn hy sinh cả Huyền Dặc để đảm bảo cân bằng thì… ngươi nguyện ý sao?”
Huyền Dặc đế quân lắc đầu đáp: “Đương nhiên không nguyện ý.”
“Vậy ngươi còn to tiếng ở đây cái gì?”
“Bản đế quân không cho rằng mình là kẻ đại nghĩa!”
“Huyền Dặc và Chiêu Dương ở phía bắc, Nhu Triệu và Cường Ngữ ở phía nam… bốn phương tạo thành thế cân bằng, bất kỳ bên nào xảy ra chuyện cũng sẽ khiến thiên địa rung chuyển.”
Hắc Đế dừng lại một chút, nhìn lên bầu trời trong xanh vạn dặm mà nói, “Thiên Khải Chi Trụ Đôn Tang đã sập… Những trụ khác còn chống được bao lâu?”
Huyền Dặc đế quân không quá thích chủ đề trời sập, bèn nói: “Ngươi đã không còn ở Thái Hư, cho dù trời sập thì cũng liên quan gì đến ngươi?”
Hắc Đế lắc đầu: “Bản đế tuy đã rời đi nhưng sâu trong lòng vẫn luôn hy vọng Thái Hư có thể trở nên ngày càng tốt đẹp. Nếu Thái Hư sập, bản đế sẽ không còn nhà để về.”
Huyền Dặc đế quân cẩn thận quan sát Hắc Đế. Thấy biểu tình hắn nghiêm túc không có vẻ gì là đang đùa giỡn, bèn nói: “Ngươi còn định trở lại Thái Hư?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận