Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2118: Trò lừa

Vu Chính Hải nói: “Sao cũng được, đợi khi tận mắt thấy rồi tính. Bây giờ ta sẽ xuất hiện để thu hút sự chú ý của bọn hắn, nhị sư đệ, đệ trực tiếp tiến thẳng vào trong nội hạch.”
Diệp Thiên Tâm và Chiêu Nguyệt đồng thời lên tiếng: “Chúng ta đi cùng đại sư huynh.”
“Làm phiền mọi người rồi.” Ngu Thượng Nhung chắp tay nói.
Vu Chính Hải ngẩng đầu lên quan sát xung quanh rồi nói: “Thời gian không còn sớm. Hai vị sư muội, chúng ta đi!”
“Vâng.”
Ba người lập tức bay về phía sau khu vực nội hạch. Động tác này lập tức khiến đám tu hành giả xung quanh chú ý.
Vu Chính Hải cao giọng hô lên: “Ma Thần đến rồi, mau trốn đi!”
Ba người gọi ra pháp thân, cấp tốc chạy trốn về phía xa, trong chớp mắt đã vọt tới chân trời.
Đám người xung quanh trợn tròn mắt bàng hoàng. Cao thủ như thế còn bỏ chạy, đám tôm tép chúng ta ở lại chờ chết hay sao? Trốn nha!
Vị lão giả vừa tuyên bố tin tức muốn ngăn mọi người bỏ chạy nhưng không còn kịp nữa. “Đừng đi, Ma Thần sẽ không đến đây!”
Có người bay lướt ngang người lão giả, giận mắng: “Thứ đồ gì! Ngươi muốn hại chết chúng ta? Ma Thần giết hơn vạn người đó, còn không lo chạy?!”
Nỗi sợ hãi sẽ lan truyền rất nhanh trong đám đông, đám người điên cuồng bỏ chạy tứ tán.
Thừa dịp đại loạn, Ngu Thượng Nhung hoá thành hư ảnh vọt về phía lối vào thông đạo một cách quả quyết và lưu loát. Thông đạo gần như không tạo thành bất kỳ cản trở nào với hắn, Ngu Thượng Nhung thành công tiến vào nội hạch.
Oanh!
Một tiếng vang truyền khắp tứ phương. Đám người quay đầu nhìn lại Thiên Khải Chi Trụ đã bị vây trong huỳnh quang.
Lão giả kia lập tức cao giọng nói: “Có người xâm nhập vào Thiên Khải Chi Trụ nội hạch, các ngươi bị lừa rồi!”
Đám người đã bỏ chạy đều không quay lại, chỉ còn một số tu hành giả có chút can đảm ở lại, nhìn chằm chằm vào bên trong nội hạch.
“Đúng là đã có người xâm nhập nội hạch!”
“Có người cố ý quấy rối, mọi người đừng sợ. Ma Thần không hề đến đây.”
“Thật to gan, ngay cả chúng ta mà cũng dám gạt!”
Lúc này ba người Vu Chính Hải đã quay trở lại, xuất hiện trên không trung. “Ma Thần đến rồi, sao các ngươi còn không chạy?!” Vu Chính Hải thúc giục.
“Hay cho tên vương bát đản nhà ngươi, dám gạt chúng ta! Bắt lấy bọn hắn!”
Kiếm cương phô thiên cái địa đánh tới, Vu Chính Hải nhướng mày, trầm giọng nói: “Quân Lâm Thiên Hạ!”
Bích Ngọc Đao bộc phát ra kim quang chói mắt bay ra giữa không trung, đao trận hoá thành biển cả cản lại toàn bộ kiếm cương.
Chiêu Nguyệt và Diệp Thiên Tâm cũng thi triển tuyệt học ngăn trở đòn tấn công của đám tu hành giả.
Đúng lúc này một tu hành giả tay cầm lợi nhận bỗng nhiên thu hồi Tinh Bàn, một mũi khoan bay ra khỏi bàn tay hắn, xông thẳng tới chân trời.
Ầm! Đòn phòng ngự của Vu Chính Hải, Diệp Thiên Tâm và Chiêu Nguyệt đều bị phá tan chỉ bằng một kích.
“Thần vật?!” Đám tu hành giả vui mừng hô lên, lập tức gọi ra Tinh Bàn bắn ra từng đạo cương ấn quang trụ.
Vu Chính Hải điên cuồng huy động đao cương, Chiêu Nguyệt và Diệp Thiên Tâm lập tức thi triển đại quy tắc né tránh.
Vu Chính Hải cao giọng nói: “Ai dám ngăn cản chúng ta lĩnh ngộ đại đạo, ta sẽ khiến hắn sống không được mà chết cũng không xong!”
“Ngươi bớt có hù doạ chúng ta, ngươi cũng thắng không được!” Có người châm chọc nói.
“Vậy thì thử xem.”
“Ta đã thông tri cho các phương khác để bọn hắn chạy tới đây, trò xiếc của ngươi không có tác dụng gì đâu!”
Oanh!
Lúc này thông đạo bỗng nhiên mở ra, lực lượng kim quang trong nội hạch tiêu tán giữa thiên địa.
Có người hô to: “Chúng ta phải hủy Thiên Khải Chi Trụ nội hạch!”
“Thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngói lành!”
Đám tu hành giả vội vàng gọi ra Tinh Bàn, phát động tấn công về phía khu vực nội hạch.
Ba người Vu Chính Hải nhíu mày. Đúng lúc này ở đằng xa lại truyền tới tiếng hô lớn:
“Ma Thần đến rồi! Chạy mau!”
Đám tu hành giả đã không còn tin tưởng lời này, ai nấy đều lộ ra nụ cười chế nhạo. “Lại là cái trò lừa trẻ con này.”
“Ngươi có thể đổi chiêu mới không? Còn tưởng chúng ta sẽ tiếp tục mắc lừa hay sao?”
Người kia vừa dứt lời, một mũi tên được điện hồ xanh thẳm bao bọc lấy phá không bay tới, xoẹt một tiếng xuyên qua trái tim hắn, sạch sẽ lưu loát.
Không khí ngưng kết lại. Đám người trợn tròn mắt sửng sốt nhìn đạo tiễn cương kia, sau đó theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau.
Bọn hắn nhìn thấy nơi chân trời có một toà pháp thân màu xanh lam cầm cung tiễn trong tay đang nhìn chằm chằm về phía mình.
“Ma Thần!!”
“Ma Thần đến thật rồi, chạy mau!!”
Lần này là thật. Tất cả tu hành giả đều vất hết kiêu ngạo, bỏ chạy tứ tán.
Vu Chính Hải, Diệp Thiên Tâm và Chiêu Nguyệt kinh ngạc nhìn sang. “Sư phụ?”
Bọn hắn đều nhận ra Vị Danh Cung, phong cách xuất chiêu và lực lượng bá đạo đều rất quen thuộc. Tuy lam pháp thân trông rất đặc biệt nhưng bọn hắn đã nhận ra Lục Châu.
Giữa mi tâm pháp thân, Lục Châu lăng không lơ lửng đứng bên trong, biểu tình lạnh nhạt nhìn đám người trước mặt.
“Đến rồi còn muốn đi?”
Toà pháp thân khổng lồ kéo căng dây cung, bắn ra vô số đạo tiễn cương cường đại.
Phốc phốc phốc!
Tiễn cương không ngừng bắn xuyên trái tim bọn hắn, toàn bộ không trung đều bị nguyên khí phong bạo bao trùm, hỗn loạn đến không chịu nổi.
Một trận xạ kích trôi qua, Thiên Khải Chi Trụ nội hạch ở Chiên Mông rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại. Dưới đất rải đầy thi thể và máu tươi trông đáng sợ vô cùng.
Lục Châu không đuổi theo đám người đã bỏ chạy, mục đích của hắn đã đạt được. Từ xưa đến nay loạn thế nào cũng sẽ phải đổ máu, Ma Thần trở về, sao có thể thiếu thủ đoạn sắt thép lập uy?
Còn lại một số người chưa chết hẳn cũng đã ngã vào vũng máu, vô cùng hoảng sợ nhìn về phía toà lam pháp thân, mặt xám như tro tàn.
Lục Châu thu hồi lam pháp thân. Vu Chính Hải, Diệp Thiên Tâm và Chiêu Nguyệt lúc này mới tỉnh táo lại. Cả ba người rốt cuộc cũng xác nhận được một điều là Ma Thần chính là sư phụ của bọn hắn.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
Lục Châu gật đầu nói: “Mọi việc thuận lợi không?”
“Sư phụ, cũng tính là thuận lợi. Còn may người đến kịp lúc, nếu không thì khó chơi rồi.” Vu Chính Hải cười nói.
“Ngu Thượng Nhung đã tiến vào nội hạch?”
“Vâng, nhị sư đệ đang lĩnh ngộ đại đạo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận