Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1147

Cùng lúc đó.
Lý Tiểu Mặc đã cởi áo, Lục Châu vừa định xoá đi ấn ký hắc liên trên ngực Lý Tiểu Mặc thì đoá hắc liên đột nhiên nhạt đi với tốc độ cực nhanh, sau đó hoàn toàn biến mất.
“Đây là…” Lý Tiểu Mặc ngơ ngác.
Thẩm Tất cười lạnh một tiếng: “Hắn bị phản phệ nên chủ động giải khai ấn ký.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu. Loại thủ đoạn này giống với ấn ký vu thuật, có thể truy tung ngàn dặm nhưng khi bị phá sẽ phản phệ lại người thi thuật. Đã biết sẽ bị phá mà còn không chủ động huỷ bỏ thì chính là đồ đần.
Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc đưa mắt nhìn nhau, sau đó trịnh trọng quỳ xuống hành đại lễ với Lục Châu: “Thuộc hạ cảm tạ ân cứu mạng của Các chủ. Từ nay về sau, mạng của hai huynh đệ chúng ta đều thuộc về ngài.”
Lục Châu gật đầu. “Nhớ kỹ lời ngươi nói.”
Hai người không nói thêm gì nữa mà nâng tay lên đặt trên trán, vô cùng cung kính dập đầu sát đất.
“Đứng lên đi.”
“Vâng.”
Lục Châu thấy độ trung thành của hai người đều bay vèo lên 50%, hài lòng vuốt râu, sau đó xác nhận lại tu vi của hai người.
Tính danh: Thẩm Tất.
Thân phận: Nhân tộc Đại Viên.
Cảnh giới: Huyền Thiên cảnh.
Tính danh: Lý Tiểu Mặc.
Thân phận: Nhân tộc Đại Viên.
Cảnh giới: Huyền Thiên cảnh.
Lục Châu chú ý thấy hai chữ ‘Đại Viên’, thầm đoán đây là tên gọi chung của hắc liên giới.
Thẩm Tất chủ động nói: “Các chủ, ta biết bày trận thu hồi khí tức Thái Hư của ngũ tiên sinh. Khí tức này tốt nhất nên thu hồi sớm, có được khí tức Thái Hư hoàn chỉnh rất có lợi cho việc tu hành, không nên tiếp tục trì hoãn.”
“Ngươi nắm chắc không?” Lục Châu hỏi.
Thẩm Tất gật đầu. “Hắc Tháp và Bạch Tháp từng phát sinh mâu thuẫn rất nhiều lần, có đôi khi Mệnh Cách Chi Tâm bị hư hao phải lập tức luyện hoá, nguyên tắc hoạt động của hai việc này giống nhau, ta có nhiều kinh nghiệm.”
Lý Tiểu Mặc cười nói: “Các chủ có điều không biết… năng lực rút ra lực lượng Mệnh Cách của Thẩm đại ca đứng đầu Hắc Tháp, nếu hắn xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất. Có đôi khi giết Mệnh Cách thú xong chưa chắc có thể lấy ra viên Mệnh Cách Chi Tâm hoàn hảo, một khi Mệnh Cách Chi Tâm bị hỏng thì phải lập tức rút lực lượng Mệnh Cách ra.”
Lục Châu kinh ngạc nhìn hai người. Không ngờ viên Mệnh Cách Chi Tâm nho nhỏ lại có nhiều vấn đề phức tạp như vậy. Xem ra lão phu nhặt được bảo bối rồi.
Thẩm Tất không dám khoác lác, chỉ khiêm tốn nói: “Tiểu Mặc, ở trước mặt Các chủ đừng có càn rỡ. Đó chỉ là một kỹ xảo nhỏ, không dám tự xưng đệ nhất.”
Lý Tiểu Mặc ngoan ngoãn cúi đầu.
Lục Châu gật đầu nói: “Nếu có thể hoàn thành tốt việc này thì khoác lác một chút cũng chẳng sao.”
“Thuộc hạ nhất định dốc hết toàn lực. Chỉ là… nữ tử tên Liên Tinh kia e là khó lòng sống sót.”
“Nàng ta chết hay không chẳng liên quan gì lão phu.” Nói xong Lục Châu chắp tay rời đi. Hắn còn phải trở về tiếp tục rút thưởng, biết đâu lại được Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cũng chưa biết chừng.
Thẩm Tất khom người đáp: “Thuộc hạ minh bạch.”
Thấy Các chủ đã đi mất, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong mới đi tới, nhẹ giọng dặn dò: “Cũng may Các chủ lòng dạ rộng rãi. Các vị tuyệt đối đừng bao giờ nhắc lại việc rời khỏi Ma Thiên Các.”
Thẩm Tất cũng không ngờ Các chủ có thể xua tan ấn ký, vừa kinh ngạc vừa thấy may mắn, lập tức đáp lời: “Đa tạ hai vị nhắc nhở. Nếu có thể, mong hai vị chỉ điểm nhiều hơn. Ở Ma Thiên Các còn cấm kỵ nào không?”
Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc rất thật lòng thỉnh giáo. Phan Trọng gật đầu, thở dài một tiếng:
“Lúc trước khi mới vào Ma Thiên Các ta cũng chịu không ít khổ. Bây giờ quen rồi, ta đã tổng kết được một số điều. Thứ nhất, phàm là dị tượng liên quan đến Các chủ thì phải xem như không thấy, nhớ kỹ, nhớ kỹ. Thứ hai, nếu gặp phải khó khăn gì có thể thỉnh giáo mười vị tiên sinh hoặc Các chủ. Thứ ba, tính tình mười vị tiên sinh không quá tốt, khi giao thiệp với họ nhất định phải ghi nhớ một điều: đừng quá coi trọng chính mình.”
Nói đến đây, Phan Trọng cười một tiếng: “Đây là một chút tâm đắc của ta, khiến các vị chê cười rồi.”
Thẩm Tất vội nói ngay: “Nào có nào có, huynh đệ chúng ta vô cùng cảm kích hai vị.” Nói xong hắn quay đầu nhìn Lý Tiểu Mặc. “Tiểu Mặc, chúng ta đi chuẩn bị một chút.”
“Vâng.”
Xế chiều hôm đó, Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc đã bố trí xong trận pháp trên quảng trường Nam Các.
Cũng may lúc trước Ma Thiên Các tích luỹ không ít cực phẩm phù chỉ. Trận pháp này vốn có xuất xứ từ hắc liên giới, lúc trước hồng hấp đồ đằng của Dư Trần Thù cũng từ đây mà ra.
Trở lại Đông Các.
Lục Châu lười rút thưởng, chợt nhớ tới lão đại và lão nhị, Lục Châu nhắm mắt lại mặc niệm thần thông Thiên thư.
Hình ảnh hiện ra trước mắt.
Trong một rừng cây mênh mông bát ngát, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung một trước một sau phi hành.
“Vẫn chưa tới nơi, biết thế chúng ta nên mượn sư phụ một con toạ kỵ mới đúng.” Vu Chính Hải vừa phi hành vừa nói.
Ngu Thượng Nhung đạm mạc cười: “Cát Lượng không tệ.”
“Ta không thích con ngựa đó, trông nó cứ nhu nhu nhược nhược thế nào, không có cảm giác vũ dũng oai phong.” Vu Chính Hải lắc đầu.
“Quỳ Ngưu của huynh đâu?”
Nhắc tới Quỳ Ngưu, Vu Chính Hải không khỏi lắc đầu. “Chắc đã chết từ lâu.”
Ngu Thượng Nhung không nhắc tới toạ kỵ nữa mà đưa mắt nhìn về nơi xa…
Nơi đó không giống mảnh rừng cây này tươi sáng dễ chịu, mà ngược lại u ám ẩm ướt như thể lúc nào cũng chực chờ đổ mưa. Hai khu vực trông trái ngược đến mức có thể phân biệt rõ ràng.
“Phía trước chính là Triệu Văn Quốc.” Ngu Thượng Nhung nói.
Thân ảnh hai người loé lên, na di về phía trước. Vu Chính Hải nói: “Trước khi đi, thất sư đệ có bảo ta mang theo một viên Mệnh Cách Chi Tâm, nhưng ta không có ý định sử dụng nó.”
Ngu Thượng Nhung không nói gì, hai người cùng tiến vào khu vực u ám ẩm ướt.
Lục Châu không tiếp tục quan sát hai người mà chuyển sang xem xét tình hình ở hoàng liên giới.
Hiện tại lão bát và Ngu Thượng Nhung đều gặp phải cùng một cảnh ngộ, muốn khai Mệnh Cách nhưng lại không có Mệnh Cung. Chư Hồng Cộng không quá quan tâm chuyện này, nhưng Lục Ly lại bận rộn không thôi, đau đầu tìm phương pháp giải quyết.
Lục Châu thu hồi thần thông Thiên thư, khẽ than một tiếng: “Việc này phải giải quyết thế nào đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận