Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1165

Trong mô tả của Hệ thống lại không nói rõ cảnh giới cụ thể là gì. Lục Châu suy tư một chút rồi cất thẻ vào, tiếp tục quan sát mấy thẻ còn lại.
“Trường Tương Tư, nhận pháp?”
Tính cả công pháp Điệp Luyến Hoa lần trước nhận được, vừa hay một cái thích hợp với Chiêu Nguyệt, một cái thích hợp với Diệp Thiên Tâm.
Đợi khi nào có thời gian phải sao chép lại hai bộ công pháp này giao cho đồ đệ mới được.
Lục Châu cất kỹ đồ vật rồi mặc niệm thiên nhãn thần thông, quan sát tiến độ thực hiện nhiệm vụ của lão đại và lão nhị.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải không ngừng bay tới bay lui quanh mảnh phế tích, thỉnh thoảng lại đánh ra mấy đạo đao cương kiếm cương.
Nơi xa, một tên Bạch Ngô Vệ mặc bạch bào đứng bên cạnh trận kỳ màu trắng đang dõi theo hai người.
Thấy vậy, Lục Châu không khỏi kỳ quái. Lão đại và lão nhị làm sao duy trì được hình ảnh ở chung hoà bình với Bạch Tháp như thế?
Lục Châu vuốt râu gật đầu, không uổng công lão phu khổ tâm dạy bảo, còn biết cách thu liễm.
Ầm! Ngu Thượng Nhung khống chế Trường Sinh Kiếm đánh vào một khối đá.
Bạch Ngô Vệ nhìn thanh kiếm kia bằng ánh mắt phức tạp: “Vũ khí hồng cấp! Chỉ là thập diệp mà lại có vũ khí hồng cấp.”
Oanh! Đao cương bổ vào cổ bảo, đá vụn rơi ra, để lộ một đống tạp vật nằm dưới đất.
“Ở đây.”
“Đệ chắc chứ?”
“Trong phế tích sao có thể có một chiếc rương hoàn hảo không bị tổn hại như vậy.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Có lý.” Vu Chính Hải khống chế Bích Ngọc Đao bay tới bổ vào chiếc rương.
Ầm! Chiếc rương răng rắc vỡ làm đôi. Bên trong chứa đủ loại tạp vật như y phục, văn phòng tứ bảo gồm bút, mực, giấy, nghiên, không hề có bản Thiên thư nào.
“Không thể nào, khu vực này đã bị chúng ta lật tung lên rồi.” Vu Chính Hải cau mày nói.
“Thứ sư phụ muốn tìm là một quyển sách, lúc trước trong Huân Hoa Mộ ta đã từng nhìn thấy. Trang giấy trên sách không hề bị tổn hại dù trải qua bao năm tháng. Nếu sư phụ biết vật này thì nó nhất định phải ở đây..” Ngu Thượng Nhung đáp.
Vu Chính Hải đá vào chiếc rương. “Đã như vậy… thì ta đốt thử xem.”
Nghiệp Hoả lập tức bốc lên, phàm là những thứ chạm vào nó đều bị thiêu đốt thành tro bụi chỉ trong khoảnh khắc.
“Nghiệp Hoả?” Trong lòng tên Bạch Ngô Vệ cả kinh.
Mảnh phế tích rất nhanh đã chìm trong biển lửa. Vu Chính Hải tự hào nói: “Nhị sư đệ, thấy Nghiệp Hoả thế nào?”
“Chỉ sợ đồ vật sư phụ cần không chịu nổi Nghiệp Hoả.” Ngu Thượng Nhung thản nhiên đáp.
Vu Chính Hải cạn lời.
Chỉ một thoáng sau, mảnh phế tích đã biến thành than đen. Chiếc rương ban nãy Vu Chính Hải bổ đôi cũng hoá thành tro bụi, chỉ để lại một quyển sách nhỏ toả ra ánh sáng màu xanh lam nhạt, trông mỹ lệ dị thường.
“Tìm được rồi.”
Hai người tới gần quyển Thiên Thư.
Quang mang màu xanh nhạt kia chiếu rọi lên thân hai người, một làn khói nhẹ từ trên thân hai người chậm rãi bốc lên.
Địa vị của Điền Minh trong Bạch Tháp không cao, bởi vì thiên phú không đủ nên chỉ là Thiên Giới Bà Sa ba Mệnh Cách.
Trong Bạch Tháp hắn đã từng nghe các tiền bối nói về bí ẩn chi địa. Nơi đó ai ai cũng là cao thủ, bọn họ có rất nhiều thiên tài và tài nguyên, có hạt giống thay đổi thể chất và thiên phú. Những tiền bối từng tham dự kế hoạch Thái Hư nói rằng, khí tức Thái Hư mờ mịt như tiên khí, không nhiễm bụi trần, không bị mê hoặc, có thể giúp người ngưng thần tĩnh khí.
Đối mặt với bảo bối như thế, không ai là không động tâm, Điền Minh cũng không ngoại lệ.
“Khí tức Thái Hư…” Tia tham lam trong mắt Điền Minh càng lúc càng thịnh.
Khí tức Thái Hư chính là bị quyển sách nhỏ kia chiếu ra, hắn không biết đó là thứ gì, nhưng có thể chắc chắn đó là bảo vật!
“Che giấu rất kỹ…”
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải không hề biết khí tức Thái Hư đã bị bại lộ, cả hai đều đang tấm tắc lấy làm kỳ lạ trước quyển sách nhỏ.
Quang mang trên Thiên thư từ từ ảm đạm lại, rốt cuộc cũng khôi phục bộ dáng bình thường. Ngu Thượng Nhung cầm Thiên thư lên, cất kỹ vào ngực áo.
Vu Chính Hải tán thán nói: “Nhị sư đệ, đệ có cảm thấy sư phụ có rất nhiều bí mật không?”
“Đúng là như thế.” Ngu Thượng Nhung gật đầu.
“Ta nhớ lúc sư phụ hỗn chiến cùng chúng ta, lão nhân gia người chỉ mới bát diệp, sao có thể đánh rơi bảo vật ở nơi này?” Vu Chính Hải hỏi.
“Thì sao?”
“Mà đây cũng không phải là trọng điểm.”
“Trọng điểm là lúc đó sư phụ mới bát diệp?”
Vụt !
Một đạo kiếm cương dài mười trượng như băng tinh đánh tới.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải cảm nhận được nguy hiểm, đồng thời nhảy vọt về sau. Đạo kiếm cương cực lớn ghim vào vị trí hai người vừa đứng, lún thật sâu vào mặt đất.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải quay đầu nhìn về phía tên Bạch Ngô Vệ.
Điền Minh nói: “Mời lưu lại vật này.”
Vu Chính Hải lắc đầu: “Lộ đuôi cáo sớm thế?”
“Bạch Tháp đến đây trước, dựa theo quy củ tu hành giới, vật vô chủ này thuộc về người đến trước.” Điền Minh mặt dày nói.
“Nhưng vật này là do bọn ta tìm tới. Theo quy củ của ngươi, gia sư đã tới nơi này trước nhất, ngươi dựa vào cái gì mà đòi đồ vật của sư phụ ta?”
“Nếu tôn sư từng đến đây, vậy hãy đưa ra chứng cứ.” Điền Minh đã nghĩ ra đối sách.
Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười: “Vật này chính là chứng cứ.”
Điền Minh: “Ngươi sai rồi, Bạch Tháp đã đến nơi này từ rất lâu về trước, ngay cả Hắc Tháp cũng không dám khiêu khích chúng ta. Vẫn là câu nói cũ, để đồ lại.”
Vu Chính Hải lắc đầu nói: “Nhị sư đệ, đệ trước hay là ta trước?”
Nghe vậy, Điền Minh hừ lạnh một tiếng: “Cả hai ngươi đều phải chết.”
Hắn xoè tay ra đặt lên trận kỳ, đạo văn trên trận kỳ sáng lên chạy dọc trên thân cờ. Lá cờ trắng ông ông rung động, ngay sau đó xạ kích ra ngàn vạn kiếm cương.
“Nhị sư đệ, đệ lui ra.” Vu Chính Hải trầm giọng nói. Hắn biết Ngu Thượng Nhung chỉ mới thập diệp, không thể ứng đối với Thiên Giới Bà Sa.
Nhưng Ngu Thượng Nhung nào phải hạng người nhát gan sợ phiền phức, không chỉ không lui mà còn tiến tới, vung Trường Sinh Kiếm, kiếm quang tạo thành một tầng bình chướng ngăn trở ngàn vạn kiếm cương.
Vu Chính Hải không khỏi kinh ngạc. Tốc độ này mạnh ngoài dự đoán của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận