Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1400

Một vị trưởng lão cao tuổi đứng bên trái nói: “Bây giờ xem ra Diệp cô nương đảm nhiệm chức vị Tháp chủ là không thành vấn đề. Chỉ là… khí tức Thái Hư là bảo bối người người mơ ước, một khi Lam tháp chủ rời đi, nếu có người nhân cơ hội này nổi loạn cướp đoạt thì phải làm sao?”
Rất nhiều thiên tài còn chưa kịp biến cường đã bị người ta bóp chết từ trong trứng nước.
Lục Châu nói:
“Diệp Thiên Tâm là đồ đệ của lão phu, ai dám có ý đồ với nàng?”
Đám người không dám tranh cãi.
Lam Hi Hoà nói: “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Việc Diệp Thiên Tâm có khí tức Thái Hư các ngươi hãy giữ bí mật cẩn thận.”
Tất cả mọi người đều gật đầu.
“Lui xuống đi.”
Chúng bạch y tu hành giả không còn dị nghị, nhao nhao rời khỏi đạo trường.
Lam Hi Hoà nói lời xin lỗi: “Khiến Lục các chủ chê cười rồi.”
“Người không phải là thánh hiền, ai cũng có lúc không hiểu chuyện. Bọn họ là người Bạch Tháp, sau này cũng là thuộc hạ của Diệp Thiên Tâm, nếu không phục chúng thì cho dù đảm nhiệm chức vị cũng sẽ tạo thành nguy cơ lớn về sau.” Lục Châu đáp.
Lam Hi Hoà khẽ gật đầu.
“Lục các chủ mang Diệp Thiên Tâm đến đây để thực hiện lời hứa, khiến người kính nể. Từ lần trước đánh một trận với thú hoàng, ta vẫn còn cảm thấy hổ thẹn. Không biết Đoan Mộc Sinh thế nào rồi?”
“Như lời Ninh Vạn Khoảnh nói, việc này đối với hắn có lẽ là một cơ hội. Nếu thú hoàng thật sự ham muốn hạt giống Thái Hư trên người hắn thì càng phải nghĩ cách bảo vệ tính mạng cho hắn. Đại thuật huyết tế đã khiến hắn bị tổn thương rất sâu, nếu ở lại, chưa chắc lão phu có thể chữa trị thành công.”
Lam Hi Hoà đứng lên, mũi chân điểm nhẹ bay tới đứng trước mặt cách Lục Châu mấy mét. Nàng đối mặt với Lục Châu mấy giây, sau đó cả gan đưa ra thỉnh cầu:
“Lục các chủ, có dám cùng ta đến bí ẩn chi địa một chuyến hay không?”
Tại khu vực hỗn loạn trong Triệu Văn Quốc, Lục Châu chỉ xâm nhập vào một phần đã không dám tiếp tục tiến vào.
Hiện tại tu vi thật sự của hắn chỉ mới bảy Mệnh Cách, kém xa Lam Hi Hoà, nếu đi chẳng phải rất dễ sẽ xảy ra chuyện?
Thấy Lục Châu thất thần, Lam Hi Hoà khẽ gọi: “Lục các chủ?”
Lục Châu đứng dậy. “Ngươi biết chỗ của Lục Ngô?”
“Không dám chắc chắn.”
Có nghĩa là, nàng có manh mối nhất định.
“Vậy lão phu cùng ngươi đến bí ẩn chi địa một chuyến.”
Lam Hi Hoà quay đầu nói với lam y nữ hầu: “Ta và Lục các chủ đi một lát sẽ trở lại, không được lãnh đạm khách nhân.”
Nữ hầu khom người nói: “Vâng.”
Tư Vô Nhai cũng đứng lên: “Sư phụ, bí ẩn chi địa vô cùng hung hiểm, người nhất định phải cẩn thận.”
Lam Hi Hoà cười nói:
“Mấy ngàn năm trước, Bạch Tháp đã để lại phù văn thông đạo thông đến bí ẩn chi địa. bí ẩn chi địa đúng là rất hung hiểm, nhưng chỉ cần cẩn thận ứng phó, không gây ra động tĩnh quá lớn thì sẽ không có việc gì. Huống hồ, tu vi Lục các chủ hơn xa ta, hung thú bình thường không làm gì được Lục các chủ.”
Lục Châu nghẹn lời.
Lão phu hoảng rồi nha!
Nói xong, Lam Hi Hoà tung người bay ra khỏi đạo trường. Lục Châu cũng phi hành theo sau.
Tất cả trưởng lão và thẩm phán giả đứng chờ bên dưới, thấy hai người đi vào phù văn điện cũng không dám hỏi nhiều.
Lam Hi Hoà tiến vào vòng tròn phù văn, khẽ phất tay áo, phù văn thông đạo sáng lên, quang hoa bay thẳng tới đỉnh tháp. Hai người biến mất tại chỗ.
Lục Châu hỏi: “Trước kia ngươi thường đi đến bí ẩn chi địa?”
Lam Hi Hoà lắc đầu nói: “Phù văn thông đạo sẽ sinh ra quang trụ trùng thiên, rất dễ gây chú ý. Một khi thông đạo bị hủy thì mới thật sự lâm vào cảnh nguy hiểm.”
Một khắc đồng hồ sau, Lam Hi Hoà nói: “Đến rồi.”
Hình ảnh xung quanh xảy ra biến hoá, thứ đầu tiên Lục Châu thấy chính là mê vụ khắp nơi, sau đó hình ảnh sông núi mơ hồ xuất hiện, cổ thụ cao chọc trời… và bờ biển mênh mông vô tận.
“Nơi này chính là bí ẩn chi địa.”
Vị trí hai người vừa xuất hiện là trên một ngọn núi cực cao, sơn phong đâm thẳng vào mây mù.
Hai người đồng thời điều động nguyên khí, lơ lửng trên tầng mây, quang sát thế giới bí ẩn u ám không ánh sáng, quỷ dị mà thần bí.
Mái tóc dài của Lam Hi Hoà tung bay theo gió, vạt áo hất tung, nàng nói: “Phù văn thông đạo đặt trên đỉnh núi, khi bắn ra quang trụ mới có thể ẩn vào trong mây, không bị phát hiện… Chỉ là nơi này có phi cầm cường đại, không tuyệt đối an toàn.”
Vù.
Cuồng phong tàn phá đại địa, hàn ý thấu xương. Điều thần kỳ chính là bên dưới cổ thụ chọc trời lại là một mảnh xanh um tươi tốt, không bị hàn khí xâm nhập.
Lam Hi Hoà nói: “Bay về phương nam.”
Lục Châu chú ý thấy tại phía chân trời xa xa có một đường quang tuyến nhàn nhạt.
Hai người phi hành về hướng nam, cũng may tốc độ phi hành của Lam Hi Hoà không nhanh vì phải đề phòng kinh động đến hung thú.
Lát sau, phía trước truyền đến tiếng đạp đất uỳnh uỳnh.
“Hung thú.”
Hai người đáp xuống một ngọn sơn phong, ngẩng đầu nhìn ra xa.
Trong sương mù, một con quái vật khổng lồ trông như khủng long đang chậm rãi đi ngang qua cánh rừng, những cây cổ thụ chọc trời kia cũng chỉ cao đến bắp chân của nó. Làn da hung thú sần sùi như nham thạch, hai mắt màu xanh đen, quanh miệng đều là răng nhọn toả u quang.
Uỳnh, uỳnh…
“Hung thú cấp thú vương.” Lam Hi Hoà nói khẽ. “Thú vương có ý thức lãnh địa cao, nếu tiếp tục bay về phía trước sẽ gặp rất nhiều hung thú cỡ nhỏ, nhưng cấp thú vương sẽ không xuất hiện nữa.”
Hai người bay lên không trung, lướt qua khu rừng u tĩnh, xuyên qua từng dãy núi đá. Quả nhiên bên dưới chân núi có vô số loài hung thú răng nhọn đang tụ tập di chuyển.
Lam Hi Hoà: “Tăng tốc.”
Hư ảnh loé lên, Lam Hi Hoà đã xuất hiện cách đó mấy trăm mét. Nàng xoay người lại nhìn Lục Châu bằng ánh mắt khó hiểu: “Lục các chủ?”
Lục Châu vẫn không vội không chậm bay lướt qua núi đá.
“Càng nhanh càng dễ khiến hung thú chú ý. Thứ thật sự cần đề phòng là đám hung thú trí tuệ cao, chẳng hạn như thú hoàng. Nguyên khí ba động quá mạnh sẽ dẫn tới phiền phức không cần thiết.” Lục Châu ra vẻ đạo mạo giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận