Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1486

Toàn thân năm người Tôn Mộc run lên, vội vàng khom người nói: “Các… Các chủ.”
“Chuyện của các ngươi, Tư Vô Nhai đã báo cáo với lão phu.”
Năm người sợ hãi, lập tức quỳ xuống đồng thanh nói: “Các chủ thứ tội!”
Đám tu hành giả mộng bức nhìn một màn trước mắt.
Khổng Văn không tự chủ được ngẩng đầu nhìn Lục Châu, rốt cuộc nghĩ tới một vấn đề là lão nhân này rốt cuộc là ai?
Lục Châu lắc đầu nói: “Các ngươi cũng xứng?”
“Không xứng.”
Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Tôn Mộc vẫn không phục:
“Năm huynh đệ chúng ta sau khi vào Các đều rảnh rỗi không có việc gì. Hiện tượng mất cân bằng xuất hiện, thất tiên sinh không chịu hành động, chúng ta không cách nào tán đồng cách làm của hắn nên tự mình đến bí ẩn chi địa. Xin Các chủ minh giám.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Còn nhớ hôm đó các ngươi từng hứa gì với lão phu?”
Những lời lúc đó đã thành gió thoảng bên tai. Hiện tại dù nói gì cũng chỉ là xảo biện.
Minh Thế Nhân thản nhiên cười nói: “Phản bội Ma Thiên Các mà các ngươi cũng có thể nói đến vô tội như vậy, ta đúng là bội phục các ngươi.”
Phản bội?
Đám tu hành giả xung quanh nghe vậy đều kinh ngạc. Mặc kệ là ở chỗ nào, kẻ phản bội đều không được tha thứ, dù là trong gia đình nhỏ, trong tông môn lớn, hoặc toàn bộ thiên hạ, ai cũng đều coi khinh loại người này.
“Lời này ta không tán đồng.”
“Ta cũng không tán đồng.”
“Đại tài sao có thể tiểu dụng? Năm huynh đệ chúng ta chỉ muốn phát huy năng lực của mình thôi.”
“Đúng.”
Đúng lúc này, Nguyên Lang trên bầu trời đã nhận ra tình huống bên phía Lục Châu.
Hắn cảm nhận được sự cung kính của những người xung quanh, chỉ có đám người này là chẳng thèm quan tâm đến mình.
Nguyên Lang hừ một tiếng, cùng tên đồng bọn từ trên trời lao vọt xuống. “Ta đang hỏi chuyện, nhanh chóng đáp lời!”
Đám tu hành giả thấy vậy, không khỏi lắc đầu. Rốt cuộc vẫn xảy ra mâu thuẫn.
Trong chớp mắt, hai người đã tiến đến cách Lục Châu mấy thước, định dùng cương khí đánh lui đối phương.
Lục Châu không thèm nhìn đến bọn hắn, trên người đột nhiên bộc phát kim sắc cương khí.
“Miệng còn hôi sữa, cút.”
Âm như kinh lôi, lực như đại hải.
Nguyên Lang cùng đồng bọn lập tức bị chấn bay, khí huyết cuồn cuộn, đan điền khí hải bị chấn động kịch liệt.
Nếu đối phương dùng nhiều lực lượng hơn một chút, bọn hắn ắt bị trọng thương.
Hai người bay ngược ra sau năm mươi mét mới miễn cưỡng ổn định thân hình, toàn bộ ngạo khí và cảm giác ưu việt đều biến mất không còn sót lại chút gì.
Nguyên Lang kinh ngạc hít sâu một hơi, thu hồi thái độ ngạo mạn, khom người nói với Lục Châu: “Tần chân nhân mời tiền bối đến gặp một lần.”
Lục Châu vẫn không thèm để ý đến hai người mà nhìn năm huynh đệ Tôn Mộc.
Nguyên Lang có chút khó chịu, bèn nói tiếp: “Tiến về phía bắc có đại kỳ ngộ, chân nhân rất có thành ý muốn mời tiền bối.”
Lục Châu vẫn không để ý.
Năm người Tôn Mộc lăng không quỳ bái, tư thế không tốt đẹp gì, thân thể bắt đầu run run, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng. Rõ ràng Các chủ chẳng thèm để Tần chân nhân vào mắt.
Minh Thế Nhân xoay người nói với hai tên kiếm khách Bắc Vực Sơn:
“Thành ý đâu?”
“Việc này…”
“Nếu thật sự có thành ý thì bảo chân nhân của các ngươi tự mình đến đây, tỏ thái độ ghê tởm đó với ai vậy?! Con chó con mèo nào cũng có thể đối thoại với gia sư hay sao? Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Minh Thế Nhân không hề nể mặt nói.
Mặt Nguyên Lang đỏ tới mang tai.
Trong lòng đám người không khỏi cả kinh. Lão nhân kia… hình như không phải chân nhân, sao khẩu khí lại lớn như vậy?
Nguyên Lang khom người đáp: “Tần chân nhân có việc quan trọng níu chân, nếu không chân nhân nhất định tự mình đến mời tiền bối. Trách ta vừa rồi quá đường đột, mạo phạm tiền bối.”
“Đừng nói nhảm nữa, sư phụ ta cũng đang vội, nên làm gì thì làm nấy đi.” Minh Thế Nhân nói.
Dựa vào cái gì chỉ mình ngươi được bận? Người khác thì rảnh rỗi à?
Nguyên Lang bị Minh Thế Nhân nói đến á khẩu không thể trả lời, lát sau mới mở miệng nói:
“Vãn bối hiểu rồi… Vãn bối sẽ không quấy rầy tiền bối nữa. Cáo từ.”
Hai người ôm ngực, chật vật rời đi.
Đám người nghẹn họng.
Cứ thế mà đi à?
Đó là kiếm khách Bắc Vực Sơn nha? Một giây trước còn ngạo mạn như vậy, một giây sau đã thành khúm núm… Vị lão nhân này là thần thánh phương nào?
Bốn huynh đệ Khổng Văn nuốt nước miếng… Con mẹ nó không cẩn thận ôm nhầm bắp đùi vàng rồi sao?
Trước đó ta còn đòi bắp đùi vàng nghe mình chỉ huy?!
Điên mất rồi!
Nguyên Lang và đồng bọn bay đi thật xa mới dừng lại, ho khan kịch liệt.
“Ngươi sao rồi?”
“Ta không sao.” Nguyên Lang vuốt ngực, ổn định lại khí huyết.
“Người này lại dám không để chân nhân vào mắt, thật là to gan!” Đồng bọn tức giận nói.
“Đây là cao thủ.” Nguyên Lang bất đắc dĩ nói, “Huống hồ gì các vị chân nhân đều bay về phương bắc, nói không chừng lát nữa sẽ đụng độ thôi. Chúng ta tránh voi chẳng xấu mặt nào.”
“Lão đầu này cũng là chân nhân?”
“Cảm giác không giống, nhưng âm công của hắn phi thường cường đại, cực kỳ hiếm thấy. Có khi… là chân nhân ẩn tàng cũng không chừng.”
“Chúng ta tụ hợp về chỗ chân nhân trước đã. Lão tặc Diệp Chính hẳn là sắp đến rồi.”
“Được!”
Hai người không dám chậm trễ, lao nhanh vào trong hắc vụ.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn năm người Tôn Mộc, thản nhiên nói: “Các ngươi có biết lão phu hận nhất là gì không?”
Năm người lắc đầu.
“Phản bội.”
Tôn Mộc cúi đầu xuống nói: “Chúng ta không hề có ý phản bội Ma Thiên Các, mong Các chủ minh giám… Chúng ta chỉ muốn đến bí ẩn chi địa thử thời vận thôi mà!”
Vu Chính Hải hừ lạnh nói:
“Bất kỳ địa phương nào cũng có quy củ. Ma Thiên Các có quy củ của Ma Thiên Các, mà các ngươi lại dám chạm vào ranh giới… Vừa rồi các ngươi nói là đại tài tiểu dụng, có phải không?”
Năm người không rõ vì sao Vu Chính Hải lại hỏi như vậy.
“Chỉ bằng các ngươi mà cũng dám tự xưng là đại tài?”
Năm người không dám nói lời nào, trong nội tâm dù không phục cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Đúng lúc này, Vu Chính Hải bỗng lách mình bay tới. “Đại Huyền Thiên Chưởng!”
Một đạo chưởng ấn đánh về phía năm người. Năm người cực kỳ hoảng sợ, vội đưa tay chống đỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận