Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1040

Nhưng về sau thì sao? Hắc liên đã xuất hiện, đến bây giờ toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa hắc liên xuất hiện ở Thiên Luân sơn mạch vẫn còn là đề tài được bàn tán rôm rả ở mọi dịch trạm.
Khi tuyết lở, không có một bông tuyết nào rơi xuống trước đó là vô tội.
“Các ngươi là thiên tài Cứu Thiên Viện, vất vả lắm mới được tự do. Cho nên lão phu sẽ không trói buộc các ngươi. Các ngươi có thể đi qua cánh cửa này, từ nay về sau Cứu Thiên Viện sẽ chỉ còn là cái tên trong quá khứ, không còn liên quan gì đến các ngươi. Tên của các ngươi cũng sẽ dần bị xoá sổ qua từng thời đại.”
Nét mặt đám người Cứu Thiên Viện trở nên đăm chiêu.
Lục Châu vuốt râu tiếp tục ra sức:
“Hồng liên giới trải qua nhiều kiếp nạn mới có được ngày hôm nay, nhưng kiếp nạn càng về sau sẽ càng nhiều. Về ý kiến chủ quan, lão phu không hy vọng các vị rời đi. Các vị đều là nhân tài của Đại Đường, nếu rời đi sẽ là tổn thất lớn đối với cả hồng liên giới. Đương nhiên, lão phu luôn là người giữ lời. Nếu các vị muốn đi, lão phu tuyệt đối sẽ không giữ lại. Mời.”
Đám người điên sững sờ.
Gừng càng già càng cay, những người có mặt ở đây đều là tay lão luyện, sao có thể không nhìn ra ý tứ của Lục tiền bối.
Muốn giữ nhân tài ở lại cần phải khiến bọn hắn tin phục. Thiên Vũ Viện luân lạc tới tình trạng này chính là vì Dư Trần Thù đã dùng sai phương pháp.
Thế nhưng…
Hoàng Ngọc thở dài một tiếng:
“Lời của Lục tiền bối đã nói trúng tâm khảm của chúng ta. Nói thật, đám người chúng ta vốn chỉ thích nghiên cứu, không quan tâm tới việc trị quốc hay vì dân vì nước gì cả. Chúng ta chỉ muốn được thoải mái làm việc mình yêu thích. Chúng ta cũng rất muốn được tiếp tục công việc nghiên cứu trước kia. Chỉ tiếc, Thiên Vũ Viện này…”
Hoàng Ngọc lắc đầu. Những người khác cũng lắc đầu.
Hà Trung đứng ở phía sau cười nói: “Hắc hắc… Thiên Vũ Viện không còn thơm nữa. Bây giờ nó thúi lắm, thúi hoắc… Đúng rồi, lão bất tử Dư Trần Thù đâu? Cái mùi thúi này y hệt như mùi trên người hắn. A, chẳng lẽ các người không ngửi được? Không không không, đó không phải là mùi phân thúi mà là mùi tanh hôi cay nghiệt, tựa như tám trăm năm không có đi tắm… Oẹ !”
Đám người này bị Thiên Vũ Viện tổn thương thấu tâm, không thể chỉ nói mấy câu là có thể khiến bọn hắn hồi tâm chuyển ý. Đặc biệt là Dư Trần Thù…
Lục Châu cũng hiểu điểm này, bèn đáp: “Lão phu đã tự tay giết chết Dư Trần Thù.”
Đám người điên cả kinh, lập tức quay đầu nhìn Lục Châu, toàn thân cứng đờ.
“Dư Trần Thù chết rồi?!”
Hạ Trường Thu nói: “Dư Trần Thù gan to bằng trời, muốn cướp Mệnh Cách Chi Tâm trong tay Lục tiền bối, lại không biết Lục tiền bối đã là cao thủ Thiên Giới Bà Sa. Chuyện này cả Đại Đường đều biết, Côn Lôn Chính Tông và Trùng Hư Quan cũng có mặt ở hiện trường, các vị có thể đi hỏi bọn hắn.”
Hơn nữa, nơi này là Thiên Vũ Viện. Nếu Dư Trần Thù còn sống không thể nào đến bây giờ còn chưa xuất hiện.
Đám người điên lại càng thêm ngây ngốc.
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Dư Trần Thù chết trong tay lão phu, các ngươi có nghi vấn gì?”
“Không phải, không phải… Thiên Giới Bà Sa giết Bách Kiếp Động Minh, rất hợp tình hợp lý… Chúng ta chỉ là đang kinh ngạc mà thôi.” Hoàng Ngọc đáp, “Lão già này trong trăm năm qua đã lấy đi không ít đồ tốt từ tay chúng ta. Bí pháp khôi nô, Phiền Lung Ấn, đồ đằng hấp thu sinh mệnh, mấy trăm kiện vũ khí lớn có nhỏ có, phương pháp tích súc năng lượng cho Sát Thần Trận, kể cả đống bản vẽ của Cứu Thiên Viện… Hầy, đoạn thời gian trước lão Lý nâng cấp Phiền Lung Ấn lên hồng cấp cho hắn, vốn tưởng là có thể được tự do, không ngờ…”
“Chậc chậc chậc, lão Lý chết là đáng đời!” Phía sau có một người điên trông như ăn mày lắc đầu nói, “Một trăm năm qua có ai còn không hiểu tính tình Dư Trần Thù? Hắn vốn chính là đồ lừa đảo đáng chết!”
Đám người sụt sịt không thôi.
“Chết tốt lắm! Hừ… Thúi!”
Đám người Cứu Thiên Viện này thật sự là hận chết Dư Trần Thù.
Lục Châu bỗng nhiên minh bạch vì sao Dư Trần Thù lại một lòng muốn chết như vậy. Hắn và đám người Cứu Thiên Viện là thuỷ hoả bất dung. Kẻ luôn cao cao tại thượng như Dư Trần Thù sao có thể nguyện ý để cho những kẻ mình từng giẫm dưới chân nhìn thấy dáng vẻ cô đơn thất bại của mình chứ?
Hạ Trường Thu nói:
“Dư Trần Thù đã chết, Thiên Vũ Viện có thể bị dỡ bỏ hoặc kiến tạo lại, hoặc đổi sang một cái tên mới. Ta cảm thấy các vị rời đi thật là đáng tiếc. Các vị nên thận trọng cân nhắc, một khi rời khỏi cánh cửa này sẽ không còn cơ hội quay đầu nữa. Mọi người đều là người thông minh, hẳn phải hiểu Lục tiền bối rất có thành ý. Ta tin rằng sau này khi Cứu Thiên Viện được trùng kiến, Lục tiền bối chắc chắn sẽ thoả mãn được yêu cầu của các vị.”
Lục Châu đưa tay ngăn lại: “Hạ quán chủ, đừng xuyên tạc ý tứ của lão phu. Lão phu chỉ hy vọng các vị này có nơi thể hiện tài hoa, nhưng lão phu sẽ không ép buộc một ai.”
“Vâng vâng vâng…” Hạ Trường Thu lập tức đáp.
Kẻ xướng người hoạ khiến mọi người không khỏi trừng to mắt.
Hoàng Ngọc tò mò nói: “Lục tiền bối thật sự có ý định trùng kiến Cứu Thiên Viện?”
“Các ngươi muốn trùng kiến thì trùng kiến, nếu không nguyện ý thì lão phu sẽ không làm.” Lục Châu nói.
Đám người lộ vẻ vui mừng.
“Vậy… đồ vật của chúng ta thì sao? Có thể trả lại không?”
“Đồ vật trong Văn Tinh khố vốn thuộc về các ngươi.”
“Có thể thoả mãn mọi yêu cầu của chúng ta sao?”
“Mọi yêu cầu thì không thể hứa… Nếu là yêu cầu không vi phạm quy tắc của lão phu thì được.” Lục Châu nghiêm túc đáp.
Bọn hắn đều là người thông minh, đương nhiên minh bạch nếu mình không tạo ra giá trị tương ứng thì người khác sao phải giúp mình.
“Được. Chúng ta lưu lại!” Hoàng Ngọc là người đầu tiên đồng ý. Những người khác cũng gật đầu chấp thuận.
Lục Châu hài lòng vuốt râu. “Rất tốt.”
Lý Vân Tranh cũng phụ hoạ: “Vậy trẫm sẽ viết chỉ, dỡ bỏ Thiên Vũ Viện, trùng kiến Cứu Thiên Viện!”
“Đa tạ bệ hạ!”
Lúc này, Vương Đại Chuỳ vội vàng thu hồi Trường Sinh Kiếm, hấp tấp nói: “Thanh kiếm này giao cho ta đi… Nếu ta không chữa trị được, ta sẽ tự chặt đầu mình giao cho Lục tiền bối.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận