Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 778

“Không… không biết.” Khương Văn Hư cố gắng đè nén nội tâm sợ hãi. “Ta chưa bao giờ thấy thập diệp xuất thủ…”
“Ngươi có biết vì sao đến bây giờ lão phu vẫn không lấy mạng ngươi?”
Ha ha…
Khương Văn Hư buồn bã nở nụ cười. Hắn đương nhiên là biết. Việc đã đến nước này, có sợ hãi cũng không làm được gì.
“Vì thuỷ tinh cầu ký ức?”
“Lão phu không thích nói nhảm. Giao thuỷ tinh cầu ra đây.” Lục Châu nói.
“Ha ha ha… ta đã sắp chết, giao ra hay không thì có gì khác nhau?” Khương Văn Hư nói.
“Đương nhiên có khác.” Lục Châu chậm rãi đáp. “Lão phu đã biết đến sự tồn tại của hồng liên địa giới, ngươi lại là cửu diệp, Khương Văn Hư ngươi sao có thể là kẻ vô danh tại hồng liên địa giới?”
“Ngươi đang uy hiếp ta?” Khương Văn Hư híp mắt nói. “Ta đã ở đây mấy trăm năm, sớm đã không còn vướng bận gì nữa. Muốn chém giết, muốn lóc thịt lột da thì tuỳ ngươi.”
Lục Châu gật đầu. “Ngươi cho rằng ngươi không nói thì lão phu sẽ không tìm được thuỷ tinh cầu?”
“Cơ Thiên Đạo, ta thừa nhận ta đã bại… bại hoàn toàn. Khụ khụ khụ…” Khương Văn Hư ho ra máu, máu tươi chảy tràn ra cổ và ngực hắn. “Nhưng ngươi nên từ bỏ ý định này đi thì hơn. Ta đã đưa một nửa ký ức trong thuỷ tinh cầu đến hồng liên địa giới. Tại đó, ngươi chỉ là một con kiến mạnh mẽ mà thôi. Ha ha ha…”
“Cỗ quan tài màu đỏ chính là khí cụ vận chuyển?” Lục Châu lạnh nhạt nói.
Khương Văn Hư giật mình nhìn Lục Châu. Trầm mặc một lát hắn mới nói: “Ngươi che giấu thật sâu… Năm đó ngươi giả chết có phải không?”
Nghe vậy, Lục Châu có thể rút ra được kết luận từ hai lần đối thoại với Khương Văn Hư, rằng trước khi Lục Châu xuyên không đến, Cơ Thiên Đạo đã có khả năng đột phá cửu diệp, nhưng lại bị Khương Văn Hư giết chết.
“Chết thật hay chết giả đã không còn ý nghĩa.” Lục Châu nói.
“Ngươi nói đúng. Thắng làm vua thua làm giặc, ta không còn lời nào để nói.” Khương Văn Hư thản nhiên nhận mệnh.
“Lạc Thời Âm là do ngươi giết?” Lục Châu nói ra lời kinh người.
Toàn thân Khương Văn Hư khẽ run rẩy, trong mắt toát ra sự kinh ngạc.
Thấy sắc mặt hắn, Lục Châu nói: “Ngươi hạn chế bước chân của nhân loại, nàng lại cổ vũ cho con người trở nên mạnh mẽ hơn. Nàng cũng tới thế giới này, chắc chắn sẽ trở thành chướng ngại vật đối với ngươi, bị ngươi diệt trừ cũng không có gì lạ.”
Khương Văn Hư cười ha hả, nhịn xuống cơn đau, chậm rãi nói: “Nàng quả thật đã bị ta giết chết. Nhân loại nhỏ bé như vậy, vì sao cứ muốn phải tìm ra đáp án làm gì? Không ngăn được tai nạn thì cần gì phải để tai nạn xảy ra? Đang sống yên ổn cớ gì cứ phải tự tìm phiền não?”
Lục Châu nâng tay, một chưởng ấn bay tới tát vào mặt Khương Văn Hư. Trên mặt hắn hiện ra năm dấu ngón tay đỏ ửng.
“Chính bởi vì quá nhỏ bé nên càng phải đi thăm dò, càng phải đột phá cực hạn! Loại người ngu xuẩn như ngươi lại muốn giáo huấn người khác?”
Lục Châu lắc đầu nói. “Thà rằng ngươi thản nhiên thừa nhận mình tự tư tự lợi, lão phu còn có thể coi trọng ngươi một chút. Đáng tiếc, trong mắt lão phu, ngươi đến một con kiến cũng không bằng.”
Máu tươi vẫn chảy. Khương Văn Hư cảm giác cơn uể oải kéo tới, sinh mệnh khí tức của hắn đã trôi đi hơn phân nửa.
“Ha ha, ta thừa nhận ta có tư tâm. Ta không cho phép bất luận kẻ nào phá hỏng kế hoạch của ta. Đại Viêm cũng được, mười hai nước cũng được, ít nhất ta cam đoan con người nơi đây sẽ không bị hung thú xâm nhập, không bị hồng liên địa giới xâm hại! Lạc Thời Âm thì sao, nàng ta làm cái gì?! Nghiên cứu ràng buộc của thiên địa, nghiên cứu kim liên, nếu ta không huỷ hoại nàng ta, huỷ hoại bản bút ký đó thì hồng liên địa giới đã huỷ hoại nơi này từ lâu! Ta làm nhiều việc như vậy, chẳng lẽ lại không thể có chút tư tâm nào sao?”
“Phần còn lại của bản bút ký đâu?” Lục Châu lười nghe hắn giải thích.
Khương Văn Hư lắc đầu nói: “Ha ha, đã bị huỷ rồi. Có phải ngươi rất thất vọng không? Hơn nữa, nàng ta vốn không phải tên Lạc Thời Âm!”
Lục Châu khẽ nhíu mày: “Vậy Lạc Thời Âm là ai?”
“Ngươi muốn biết sao? Ta sẽ không nói cho ngươi… tu vi ngươi cao hơn ta, nhưng ta sẽ đem những bí mật này xuống mồ, ta làm ngươi khó chịu cả đời !”
Nói xong, trong tay Khương Văn Hư xuất hiện một thanh huyết kiếm được ngưng tụ từ máu tươi của chính hắn, đâm về phía Lục Châu.
“Một kích cuối cùng!”
Lục Châu hờ hững lắc đầu, Vị Danh Kiếm trong tay toả ra phù văn màu đen đánh tới Khương Văn Hư.
Ầm! Huyết kiếm gãy đôi.
Khương Văn Hư nhìn Vị Danh Kiếm được phù văn màu đen bao bọc, đột nhiên con ngươi co rụt lại, run rẩy nói: “Chờ đã…”
Xoẹt!
Kiếm cương bọc lấy Vị Danh Kiếm đâm thủng trái tim hắn.
Khương Văn Hư vốn đã bị trọng thương, vậy mà vào lúc khẩn cấp lại có thể tụ thành huyết kiếm, thật đúng là khiến người ta phải kinh ngạc.
Lục Châu tuy không còn Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong nhưng vẫn là một cường giả Nguyên Thần cảnh lục diệp. Đối với cửu diệp thì lục diệp đúng là yếu đến đáng thương. Nhưng đối với đế sư lúc này và đám dị tộc tàn dư thì Lục Châu vẫn là ngọn núi cao không thể chạm tới.
Vị Danh Kiếm mang theo kiếm cương không chút lưu tình xuyên thủng trái tim Khương Văn Hư.
Chờ? Còn chờ cái gì nữa?
“Đáng tiếc, người ngươi gặp phải là lão phu.”
Nếu đổi lại là một cửu diệp khác thì tuyệt đối không phải là đối thủ của đế sư Khương Văn Hư.
Dù là ngũ quốc liên minh hay thất quốc liên minh, dù là Vĩnh Thọ hoàng đế Lưu Qua cầm vũ khí siêu thiên giai trong tay hay có tấm thân bất tử thì một vị cửu diệp bình thường cũng không có khả năng địch lại.
Câu nói này của Lục Châu ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa, Khương Văn Hư sao có thể nghe hiểu. Lục Châu cũng chẳng cần hắn nghe hiểu làm gì.
Khương Văn Hư cúi đầu nhìn máu tươi không ngừng tuôn ra giữa ngực, hắn bất đắc dĩ cười nói: “Phù văn màu đen… chưởng ấn màu lam… Ngươi, ngươi cũng không phải là người nơi này?”
“Ngươi thấy không phải thì không phải.” Lục Châu hờ hững đáp.
Khương Văn Hư gắng gượng đứng thẳng dậy, đưa mắt nhìn quanh. Hắn lưu luyến non sông tươi đẹp này, lưu luyến địa vị quyền thế từng có trong tay.
Rồi hắn buồn bã nhìn Lục Châu. “Ngươi không nên giết ta…”
“Dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy?” Lục Châu vẫn không thu hồi kiếm cương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận