Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 424: Thi thể này đã được vu thuật cường hoá

Hiệu quả của việc trường kỳ rèn luyện dưới thác nước xuất hiện. Mỗi một thương ảnh đều đâm vào cùng một vị trí.
Trương Tiến liên tục lui ra sau cho đến khi bị chấn bay ra ngoài. Thế công của Bá Vương Thương hung mãnh vô cùng.
Ầm!
Đoan Mộc Sinh tựa như Sơn Thần, tay cầm Bá Vương Thương đứng trên bậc thang quan sát Trương Tiến. Trương Tiến không ngừng lăn xuống dốc, được một đoạn bỗng nhiên thân thể xoay ngang, tiếp tục bò lên.
“Lui ra.” Một giọng nói đầy uy nghiêm vang lên.
Đoan Mộc Sinh quay đầu nhìn lại, thấy sư phụ đang đứng trên lưng Bạch Trạch trên không trung.
Phía sau người là Tiểu Diên Nhi, Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt và các lão nhân trong Lão Niên Các đang lăng không quan sát.
Lục Châu nhìn Trương Tiến, khẽ cau mày: “Đại trưởng lão Trương Tiến, Hoành Cừ Học Phái.”
Minh Thế Nhân nói: “Không phải hắn đã bị nhị sư huynh giết rồi sao?”
“Người chết?”
Đám nữ đệ tử đứng đằng xa sinh lòng kinh hãi. Đây là người đã chết?
Bọn họ kiến thức ít, thấy cảnh tượng này sợ hãi cũng là việc bình thường. Còn Lãnh La, Phan Ly Thiên và Hoa Vô Đạo lập tức nghĩ tới vu thuật.
Phan Ly Thiên cười ha hả nói: “Lão hủ sống nhiều năm như vậy còn chưa từng thấy vu thuật thế này… Phan Trọng, gọi Hư Tĩnh pháp sư đến.”
Phan Trọng chắp tay, nhanh chóng bay về phía Bắc Các.
Đúng lúc này, lá bùa trên người Trương Tiến bay ra. Soạt, ngọn lửa bùng lên, lá bùa cháy rừng rực.
Thế nhưng ngọn lửa kia lại rất quỷ dị, tạo thành một vòng tròn màu tím ngay giữa không trung. Một giọng nói từ trong vòng tròn truyền tới:
“Ngu Thượng Nhung đã trúng cổ thuật của ta, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nếu ngươi có bản sự thì xuống núi… đánh cùng ta một trận.”
Nói xong lời này, vòng tròn màu tím cũng biến mất.
Lãnh La lăng không nói: “Truyền Âm Phù… lại còn có thể điều khiển được tử thi, vu thuật của kẻ này rất mạnh không thể khinh thường.”
Phan Ly Thiên cũng lên tiếng: “Không nghe hắn nói sao, nhị tiên sinh hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Xì, lão hủ rất muốn phun vào mặt hắn.”
“Vậy thì ngươi làm đi.” Lãnh La khích tướng.
“Có gì mà không dám?”
Vừa nói xong, Phan Ly Thiên chân đạp hư không, toàn thân bọc trong một tầng kim quang lao về phía Trương Tiến.
Hồ lô rượu cũng phát ra kim quang xoay vòng quanh người chủ nhân.
“Không hổ là đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo… à không, không hổ là lão đầu có vũ khí thiên giai duy nhất trong Lão Niên Các.” Minh Thế Nhân tán thưởng.
Phan Ly Thiên cầm hồ lô, cương khí hình quạt lập tức bắn ra.
Ầm!
Trên mặt Trương Tiến không có biểu tình gì, bị đánh bay chỉ sau một chiêu!
Phan Ly Thiên khẽ nhíu mày: “Thi thể này đã được vu thuật cường hoá… quả thật là thiên tài vu thuật.”
Hoa Vô Đạo gật đầu: “Nếu chỉ xét về thực lực thì người này vượt qua cả Nguyên Thần cảnh bát diệp… Tuy nhiên nhược điểm của vu thuật quá lớn, cần phải hao tốn nhiều thời gian thi triển. Thành thật mà nói thì ta có một đề nghị…”
“Đề nghị gì?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Chúng ta lên phi liễn chơi tầm dăm bữa nửa tháng, vu thuật của hắn không chống đỡ nổi đương nhiên sẽ tự sụp đổ.”
Hoa Vô Đạo cảm thấy đề nghị của mình cực kỳ hợp lý và thoả đáng. Đây cũng là thủ đoạn tốt để đối phó với những kẻ sử dụng vu thuật. Đối phương muốn quăng lưới bắt gọn, chúng ta cứ tránh đi là xong.
Nhưng mà Hoa Vô Đạo bỗng cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình thật quái dị.
Ta nói sai sao?
Trương Tiến bị hồ lô rượu đánh cho rơi xuống đất tạo thành một cái hố nhỏ, nhưng hắn vẫn thản nhiên đứng lên, mặt không biểu tình.
“Chỉ là một khôi lỗi rắn chắc mà thôi. Xem lão hủ đánh ngươi bẹp dí này.” Phan Ly Thiên lại đạp không hành tẩu.
“Đừng vội, ngươi nhìn xuống chân núi rồi hãy nói…” Lãnh La đột nhiên lên tiếng.
Mọi người quay đầu nhìn xuống chân núi.
Trong bóng đêm, một đoàn quân lít nha lít nhít người đang chậm rãi tiến tới. Toàn thân bọn chúng đều toả ra khí tức quỷ dị.
“Nhiều như vậy…?” Chư Hồng Cộng hoảng sợ nói. “Mẹ ơi… sư phụ, đồ nhi cảm thấy chúng ta có thể cân nhắc đề nghị của Hoa trưởng lão!”
“Cút! Đệ đúng là chẳng có chút tiền đồ nào!” Minh Thế Nhân đạp hắn một cái.
Đúng lúc này, Hư Tĩnh pháp sư dẫn theo mấy chục tên đệ tử ngự không bay tới, tạo thành một phương trận chỉnh tề.
“A di đà phật, lão nạp rốt cuộc đã có cơ hội đền ơn Cơ thí chủ.”
Hư Tĩnh vừa nói vừa nhìn về phía đoàn quân khôi lỗi dưới chân núi. “Lão nạp đã thông báo cho các đệ tử khác, bọn họ đang tức tốc chạy đến.”
“Lão hoà thượng thật là biết điều…” Chư Hồng Cộng cười.
“Không dám, không dám.”
Lục Châu nhìn đám khôi lỗi đông như kiến cỏ bên dưới, chợt gọi: “Hoa Nguyệt Hành.”
Hoa Nguyệt Hành ngự không bay tới trước mặt Lục Châu, khom người nói: “Có thuộc hạ.”
“Trên không trung là lãnh địa của ngươi, ngươi có Lạc Nguyệt Cung, hãy cố gắng phát huy… Muốn bắt giặc trước tiên phải bắt vua.” Lục Châu điều khiển Bạch Trạch bay lên trên cao.
Đứng nơi cao thì nhìn được xa.
Hoa Nguyệt Hành hiểu ý, bay lên vị trí của Lục Châu. Nàng nghiêng người nhìn xuống rồi giương Lạc Nguyệt Cung lên, kéo căng dây cung.
Ông!
Tiễn cương vù một tiếng, phá không bay đi, trong bóng đêm lại càng toát ra ánh sáng chói mắt.
Ầm!
Tiễn cương bắn trúng một khôi lỗi dưới chân núi, khôi lỗi lập tức ngã xuống, nhưng rất nhanh lại bò dậy.
“Nhớ kỹ, bắt giặc trước tiên phải bắt vua. Đám khôi lỗi này vốn là người chết, có giết thêm lần nữa vẫn có thể đứng dậy được.”
Đạo lý này đương nhiên mọi người đều hiểu. Nhưng chỉ cần là tu hành giả thông minh một chút cũng sẽ biết đường ẩn nấp, chậm rãi điều khiển khôi lỗi. Ai mà biết được hắn đang nấp ở đâu?
Lục Châu quét mắt nhìn về phía đám người.
“Hoa trưởng lão, ngươi thủ hộ Ma Thiên Các là đủ.”
“Vâng.” Hoa Vô Đạo không mạnh về công kích, được giao nhiệm vụ phòng ngự đương nhiên là hắn vui vẻ đảm nhận.
Minh Thế Nhân nói: “Sư phụ, vì sao thân thể bọn hắn lại rắn chắc như vậy?”
Lục Châu đáp: “Thi thuật giả hấp thu sinh cơ cường đại, thành lập huyết trì, dựa vào đó để luyện hoá thân thể cho khôi lỗi. Nhưng thuật này cực kỳ tà ác, thao túng càng nhiều khôi lỗi thì thi thuật giả sẽ càng bị phản phệ nhiều hơn.”
Lãnh La nói bổ sung: “Ít nhất sẽ tổn hao hai trăm năm thọ mệnh.”
“Thì ra là vậy.” Minh Thế Nhân gật gù.
“Ta không quan tâm bọn hắn rắn chắc cỡ nào, đến bao nhiêu ta giết bấy nhiêu.” Đoan Mộc Sinh nắm chặt Bá Vương Thương trong tay, cương khí vờn quanh. “Đồ nhi thỉnh cầu được chiến!”
Lục Châu gật đầu. “Đi đi.”
Có hắn ở đây, đám đồ đệ đương nhiên sẽ không gặp nguy hiểm.
Nếu Ba Mã dám xuất hiện thì Lục Châu quăng ra một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng là xong. Việc còn lại chỉ là thu dọn chiến trường.
Được sư phụ đồng ý, Đoan Mộc Sinh càng trở nên điên cuồng. Hắn gọi ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh cao ba, bốn trượng rồi tung người nhảy xuống.
“Tam sư huynh… vẫn hung mãnh y như trước!” Minh Thế Nhân vô cùng xấu hổ. Đây cũng là nguyên nhân hắn không chịu luận bàn cùng Đoan Mộc Sinh. Ai mà chịu đựng nổi một người suốt ngày chỉ biết đâm đâm đâm…
Pháp thân của Đoan Mộc Sinh đập mạnh xuống dưới như đạn pháo. Ầm! Bạo tạc thành một cái hố hình tròn.
Có mấy tên khôi lỗi bị đánh lún vào trong đất.
“Liệu Nguyên Bách Kích!”
“Điệp Lãng Thiên Trọng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận