Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 667

Khi nói lời này, từng câu từng chữ của Ngu Thượng Nhung đều tràn ngập tự tin. Thấy vẻ mặt Vu Chính Hải không được tự nhiên, Ngu Thượng Nhung bèn nở nụ cười.
“Thật xin lỗi, từ trước đến nay ta chỉ thích nói thẳng, nếu đại sư huynh nghe không xuôi tai thì ta nguyện bồi tội với huynh.”
Vu Chính Hải, Tư Vô Nhai và Hoa Trọng Dương đều câm nín.
Thấy ba người đều im lặng không nói, Ngu Thượng Nhung hỏi: “Sao hả?”
Vu Chính Hải vừa định nói chuyện, Tư Vô Nhai đã lên tiếng trước: “Nhị sư huynh, Lương Châu không dễ thủ, huynh có nắm chắc không?”
“Chính vì không dễ nên mới thú vị.”
“Vấn đề không phải ở chỗ đó, mà là huynh có thủ đoạn gì?”
Ý là, huynh mới lục diệp, làm sao thủ vững được Lương châu?
Đây cũng là suy nghĩ trong lòng Vu Chính Hải. Vốn huynh đệ hai người đã không hợp nhau, huống hồ gì nay Ngu Thượng Nhung lại chỉ mới lục diệp.
“Tự tin.” Ngu Thượng Nhung đạm mạc đáp.
“Ách… Tự tin của huynh bắt nguồn từ đâu?” Tư Vô Nhai vẫn cố hỏi.
“Kiếm trong tay.”
Vụt! Trường Sinh Kiếm lao ra khỏi vỏ bay tới trước mặt Ngu Thượng Nhung, trên lưỡi kiếm hiện ra quang mang màu đỏ nhạt.
Tư Vô Nhai câm nín.
Nói chuyện quá tốn sức, nói mãi không thông.
Vu Chính Hải nghi hoặc nói: “Nhị sư đệ… sao lại muốn giúp ta?”
“Đương nhiên không phải. Có hai lý do: một là dạo gần đây thật nhàm chán không có gì làm nên ta muốn tìm chút việc, hai là U Minh Giáo đang hai mặt thụ địch, cuộc chiến ở Thần Đô hẳn là sinh tử chiến, nếu huynh gặp bất trắc thì ta sẽ không còn đối thủ, nhân sinh chẳng còn gì thú vị.”
Trên mặt Vu Chính Hải không lộ ra biểu tình gì. “Nếu đệ thật sự xảy ra chuyện ta cũng không an lòng… Đệ thật sự muốn tới Lương Châu?”
“Ý ta đã quyết.”
Ngu Thượng Nhung đứng lên, lạnh nhạt xoay người rời đi. Vụt! Trường Sinh Kiếm lại trở vào vỏ.
“Trấn thủ Lương Châu không dễ dàng, huống hồ gì đệ mới lục diệp… Hoa Trọng Dương, ngươi đi cùng hắn một chuyến.” Vu Chính Hải nói.
Hoa Trọng Dương lập tức khom người đáp: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Ngu Thượng Nhung dừng bước, ngoảnh đầu nhìn Hoa Trọng Dương, miệng nở nụ cười ấm áp: “Nếu ngươi có thể theo kịp ta thì ta sẽ dẫn ngươi đi mở rộng tầm mắt.”
Trong lòng Hoa Trọng Dương khẽ động, đầu vừa ngẩng lên đã thấy quanh người bốc lên một trận gió. Đại thần thông thuật!
Trước mắt hắn chỉ còn là một tàn ảnh. Hoa Trọng Dương cũng thi triển đại thần thông thuật đuổi theo, trong chớp mắt đã xuất hiện trên bầu trời thành Duyện Châu.
Hắn nhìn quanh một lúc mới thấy phía tây có một toà pháp thân đang phi hành, chỉ trong nháy mắt đã không còn bóng dáng.
“Đây… đây… thật sự chỉ là lục diệp?” Hoa Trọng Dương lắp bắp nói.
Tư Vô Nhai mỉm cười không nói nhìn Vu Chính Hải chắp tay sau lưng bước ra ngoài sân viện.
Vu Chính Hải đứng giữa sân, ngẩng đầu nhìn lên thiên không một lúc lâu mới thu hồi tầm mắt.
Không bao lâu sau, Hoa Trọng Dương quay về trong sân viện, quỳ xuống bẩm báo: “Thuộc hạ vô năng! Để… để mất dấu nhị tiên sinh… À không, nhị tiên sinh tu vi khó lường, thuộc hạ đuổi theo không kịp!”
Vu Chính Hải không trách tội Hoa Trọng Dương, chỉ thở dài một tiếng. “Tuỳ hắn đi vậy.”
“Đại sư huynh sẽ không tức giận nhị sư huynh chứ?” Tư Vô Nhai cười nói.
Vu Chính Hải đáp: “Chỉ mong đệ ấy tự tin chứ không tự phụ.”
“Đệ tin tưởng nhị sư huynh.” Tư Vô Nhai nói.
Hai ngày sau.
Trong phòng nghị sự ở thành Duyện Châu.
“Đại sư huynh, Hoa Gian Phái, Ma Sát Tông, Vạn Độc Môn đều gửi phi thư hồi âm sẽ dốc toàn lực để giữ vững Lương Châu.” Tư Vô Nhai nói.
“Bồng Lai Môn không hồi âm?” Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi.
“Hoàng đảo chủ đã xuất phát từ hôm qua. Không ngờ Giang Ái Kiếm lại là đại đệ tử của Hoàng đảo chủ, hắn và Lý Cẩm Y đã cùng Hoàng đảo chủ đến Lương Châu.”
Vu Chính Hải nghe vậy khẽ gật đầu. “Tốt lắm. Cuộc chiến Thần Đô vẫn thực hiện theo kế hoạch. Ba ngày sau chúng ta dốc toàn lực vây công Thần Đô!”
Trong Đông Các.
Lục Châu tỉnh lại khỏi trạng thái lĩnh hội. lực lượng phi phàm đã chứa đựng hơn phân nửa.
Nghĩ tới thần thông thứ nhất của Địa Thư, Lục Châu nổi lòng hiếu kỳ, bắt đầu lẩm bẩm đọc khẩu quyết. lực lượng phi phàm màu lam nhạt quanh quẩn bên tai hắn.
Lục Châu lại nghe được tiếng thác nước phía hậu sơn.
Hắn gia tăng lực lượng phi phàm, bên tai truyền tới tiếng Đoan Mộc Sinh đang luyện thương.
Lục Châu lại sử dụng thêm lực lượng phi phàm, lần này trong tai hắn truyền đến đủ loại âm thanh bát nháo như tiếng chim hót, tiếng gió thổi, tiếng lá cây xào xạc.
Lực lượng phi phàm tiêu hao cực lớn. Lục Châu lập tức dừng lại và rút ra kết luận, phạm vi bao trùm của thần thông này tỷ lệ thuận với mức độ tiêu hao lực lượng.
Nghĩ vậy Lục Châu âm thầm lắc đầu, thần thông này hình như có hơi cùi bắp, ngoại trừ dùng để nghe lén thì chẳng có ý nghĩa thực tế gì.
Lúc này, ngoài sân viện truyền đến giọng nói của Minh Thế Nhân: “Sư phụ, thất sư đệ gửi phi thư, nói rằng đại sư huynh chuẩn bị ba ngày sau vây công Thần Đô… Ngoài ra Bồng Lai Môn, Vạn Độc Môn, Hoa Gian Phái, Ma Sát Tông đều chạy tới Lương Châu trợ chiến chống lại dị tộc. Bạch Ngọc Thanh, Dương Viêm và Địch Thanh bị trọng thương phải rút về Duyện Châu. À phải, nhị sư huynh cũng đã đến Lương Châu.”
Kèn kẹt !
Lục Châu đẩy cửa bước ra, chắp tay sau lưng nói với Minh Thế Nhân. “Dị tộc rốt cuộc đã không nhịn được nữa.”
“Rất nhiều dị tộc xem dã thú là tín ngưỡng, thế nên khi trảm kim liên rất dứt khoát dã man, không sợ sinh tử. Tốc độ trùng tu sau khi trảm kim liên lại càng nhanh. Đại sư huynh muốn vây công Thần Đô, dị tộc tất nhiên sẽ thừa lúc vắng chủ nhà mà xông vào.” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Trước kia vi sư từng đến dị tộc, dị tộc quả thật thờ phụng hung thú, chỉ là không ngờ việc trảm kim liên lại có lợi đối với bọn hắn như vậy.”
“Đúng là bọn ngốc, đã trảm kim liên có lợi thì sao không gấp rút tu hành, để cho toàn bộ dị tộc đều vượt mặt Đại Viêm, tới lúc đó xâm chiếm Đại Viêm chẳng phải rất dễ dàng hay sao?” Minh Thế Nhân khinh thường nói.
“Hửm?”
Chát!
Minh Thế Nhân lập tức nâng tay tự vả miệng. “Bọn hắn không ngu, bọn hắn biết nhân cơ hội chủ vắng nhà để mò vào. Thật là đáng ghét. Sư phụ, làm sao bây giờ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận