Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2098: Thiên hạ đại loạn

Ôn Như Khanh thất thần, hoảng sợ lùi lại một bước. Hắn nuốt nước bọt, xoay người nói: “Quan Cửu…”
“Sao… sao có thể?!” Quan Cửu run rẩy hô lên.
Ôn Như Khanh khàn khàn nói: “Tỉnh táo, chúng ta nhất định phải tỉnh táo lại!”
“Ta làm sao mà tỉnh táo được?!” Quan Cửu có vẻ mất lý trí, kích động nói.
“Ngươi không tỉnh táo, chẳng lẽ chạy đi tìm hắn sao?” Ôn Như Khanh lớn tiếng quát.
“Ta…”
“Nếu hắn thật sự phục sinh, vậy chúng ta có thể xác định được hai chuyện: thứ nhất, hắn đã nắm được lực lượng phục sinh. Thứ hai, hắn còn chưa có năng lực đối kháng với Đại Đế, nếu không đã giết thẳng tới Thánh Điện rồi!” Ôn Như Khanh phân tích.
Nghe vậy, Quan Cửu cảm thấy dễ chịu hơn một chút. “Nhưng sớm muộn gì cũng sẽ đến lượt chúng ta…”
“Hình ảnh vừa rồi tuy rất giống lão sư nhưng cũng có nhiều chi tiết khác biệt.” Ôn Như Khanh tiếp tục nói.
Nghe vậy Quan Cửu cũng cẩn thận hồi tưởng lại.
“Pháp thân của hắn vô cùng tinh thuần, liên toạ có mười bốn mảnh liên diệp. Lại thêm trường bào xuất hiện ý chí của long hồn, những thứ này lão sư vốn không nắm giữ.”
Quan Cửu gật đầu đồng tình: “Hơn nữa cường độ lực lượng vẫn còn kém lúc trước!”
“Cho nên…” Ôn Như Khanh liếc nhìn xung quanh rồi truyền âm nhập mật với Quan Cửu. “Suy đoán của ta vẫn rất có khả năng.”
Quan Cửu hít sâu một hơi, cảm thấy lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh. Suy đoán của Ôn Như Khanh lại rất hợp lý… Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được tất cả. Minh Tâm đang đi trên con đường của Ma Thần!
Tim hai người đập liên hồi, cho dù là Chí Tôn cũng không thể thoát khỏi thất tình lục dục. Quan Cửu nói: “Làm sao bây giờ? Phải đến Thánh Điện sao?”
Hắn đưa mắt nhìn ra phương xa. Thái Hư lớn như vậy, cửu liên lớn như vậy, lại thêm bí ẩn chi địa… nếu quả thật phải đào vong thì bọn hắn vẫn có thể tìm một tấc đất để cắm dùi, giống như Bạch Đế Xích Đế, vĩnh viễn không trở về Thái Hư cũng được.
Ôn Như Khanh nói: “Bây giờ kết luận còn hơi sớm, chúng ta trở về Thánh Điện trước đã. Nếu quả thật là lão sư trở về thì dễ rồi.”
Quan Cửu gật đầu, như thể người bọn hắn sợ hãi nhất là Minh Tâm.
Nhưng ngay sau đó hắn lại lắc đầu nói: “Ta thà rằng Minh Tâm trở thành hắn, còn hơn hắn thật sự trở về! Ta không muốn gặp lại hắn, vĩnh viễn cũng không!”
Trận chiến ở phía đông Vô Tận Hải và việc Hoa Chính Hồng vẫn lạc đã truyền đi khắp Thái Hư.
Cho dù toàn bộ Thánh Điện Sĩ đều đã chết nhưng mệnh thạch dập tắt đã nói lên tất cả, giấy không gói được lửa.
Lòng người bàng hoàng, nhất là thế hệ trẻ tuổi không hiểu rõ về Ma Thần. Tu hành giới rất nhanh đã lưu truyền một câu: Ma Thần tái hiện, thiên hạ đại loạn.
Trong Hi Hòa điện.
Lam Hi Hoà lo âu đi qua đi lại. Lát sau Âu Dương Huấn Sinh xuất hiện trong đại điện, gương mặt hồng hào vui vẻ chắp tay thi lễ với nàng: “Thánh nữ.”
Lam Hi Hoà nói: “Ma Thần đã xuất hiện trở lại. Âu Dương tiên sinh không lo lắng sao?”
Âu Dương Huấn Sinh cười đáp: “Có gì mà lo lắng, Thánh Điện còn không vội, chúng ta vội làm gì, cứ yên lặng theo dõi kỳ biến là được.”
Lam Hi Hoà thở dài: “Ma Thần là tà ma ngoại đạo, người người đều muốn tru diệt.”
Âu Dương Huấn Sinh bật cười ha hả, lắc đầu nói: “Ngươi còn trẻ, ngươi biết gì về Ma Thần?”
“Đây là nhận thức chung của Thái Hư mà, chẳng lẽ còn cần phải hiểu hắn sao?”
“Không phải như thế.” Âu Dương Huấn Sinh than nhỏ một tiếng, “Có một số việc không đơn giản như ngươi thấy. Ma Thần bị người người kêu đánh, chẳng lẽ hắn nhất định là kẻ tội ác tày đình?”
“Chẳng lẽ không phải?” Lam Hi Hoà nghi hoặc nói.
“Ta hỏi ngươi, tu vi Ma Thần cao cỡ nào?”
“Theo ta thì hắn là người duy nhất trong thiên hạ có tu vi sánh ngang với Minh Tâm Đại Đế.” Lam Hi Hoà nói, “Cho dù là Trọng Quang Đại Đế tái sinh cũng không phải là đối thủ của Ma Thần.”
“Nhân vật như vậy thì cần gì phải tàn sát sinh linh? Nếu hắn muốn có quyền vị thì càng phải chú trọng vào tâm thuật đế vương. Nếu hắn là kẻ khát máu thì cớ gì rất nhiều học sinh Thái Huyền Sơn lại kính sợ hắn một phép? Nếu hắn là kẻ cùng hung cực ác vậy vì sao khi Thánh Điện thành lập, vô số hung thú có trí tuệ đều rời khỏi Thái Hư?” Âu Dương Huấn Sinh không ngừng đặt câu hỏi.
Lam Hi Hoà á khẩu không thể trả lời.
Thấy Lam Hi Hoà trầm mặc, Âu Dương Huấn Sinh cười ha hả nói: “Nghĩ cẩn thận những việc này, ngươi sẽ tự khắc hiểu. Đối với việc Ma Thần trở về, chúng ta chỉ cần yên lặng theo dõi kỳ biến là được.”
“Nhưng Trấn Thiên Xử của ta đã bị Vô Thần Luận Giáo Hội lấy đi, Thiên Khải Chi Trụ Hiệp Hiệp mà không được chữa trị thì e là sẽ sụp đổ mất!” Lam Hi Hoà nói.
“Sập thì sập.” Âu Dương Huấn Sinh thở dài, “Thái Hư an nhàn lâu như vậy, cũng nên vận động một chút rồi.”
Lam Hi Hoà nhìn Âu Dương Huấn Sinh bằng ánh mắt phức tạp, “Âu Dương tiên sinh, ngài đang nói cái gì thế?”
Nàng cảm thấy lập trường của Âu Dương Huấn Sinh có vấn đề! Sao có thể nói ra lời như vậy?
Âu Dương Huấn Sinh bèn xua tay cười nói: “Trong lúc nhất thời nói linh tinh ấy mà, thánh nữ đừng để ở trong lòng.”
Lam Hi Hoà bất đắc dĩ lườm hắn. Thái Hư lớn như vậy mà một người nói chuyện thật lòng cũng không có!
Nàng suy nghĩ một lát rồi nói: “Việc này ta phải tìm điện thủ Thất Sinh hoặc Lục các chủ để thương thảo mới được.”
“Ấy…”
“Đến bây giờ Lục các chủ còn chưa trở về nữa sao?” Lam Hi Hoà hỏi nữ hầu đứng bên cạnh.
Nữ hầu đáp: “Bẩm chủ nhân, đến nay vẫn chưa có tin tức.”
“Âu Dương tiên sinh, Hi Hòa điện giao cho ngài, ta đi một lát sẽ trở lại.”
“Ấy… chờ, chờ đã…” Âu Dương Huấn Sinh còn chưa kịp nói xong, Lam Hi Hoà đã hoá thành hư ảnh rồi biến mất.
Hắn đành tặc lưỡi nhủ thầm, “Ta chỉ sợ các ngươi xảy ra hiểu lầm rồi đánh nhau thôi. Chỉ mong ân oán của Trọng Quang Đại Đế sẽ không tiếp tục kéo dài tới đời sau.”
Cùng lúc đó, trên hòn đảo thất lạc.
Trong đạo trường an tĩnh trang nhã của Bạch Đế, hương thơm dìu dịu tản ra bốn phía.
Lục Châu ngồi khoanh chân, nhìn quanh đạo trường với vẻ hài lòng rồi tán thưởng: “Có thể quản lý hòn đảo thất lạc thành dạng này, ngươi đúng là không tệ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận