Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1746: Làm nam chủ nhân của Hoàn Hình hồ

Mình tính bom chương hôm nay mà dịch không nổi, thôi đăng phần hôm nay trước, mai đăng tiếp vậy".
“Hả?”
“Bạch Hạc ngửi được mùi nhân loại nhưng lại không tìm được vị trí ẩn nấp của ngươi. Ngươi rất lợi hại.” Đế Nữ Tang nói.
Thái độ và cách nói chuyện này… giống thần thi ở chỗ nào? Mà Lục Châu cũng không cảm giác được nàng có địch ý gì với mình.
Nhưng không vì vậy mà hắn buông lỏng cảnh giác. Người càng vô hại càng có khả năng là đại cạm bẫy.
Lục Châu mở miệng nói: “Ngươi đã phát hiện ra lão phu từ lâu?”
“Ừm.” Đế Nữ Tang mỉm cười đáp, “Ta vội trở về nên không có quấy rầy các ngươi. Đồng bọn của ngươi đâu?”
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Vì sao phải làm vậy?”
Đế Nữ Tang thở dài một tiếng, nói: “Nhàm chán đó. Cũng tịch mịch nữa… Đã rất lâu rồi ta không nhìn thấy một người sống nào.”
Lý do của nàng khiến người ta không rét mà run.
“Nghe nói ngươi là nữ nhi của Xích Đế?” Lục Châu hỏi.
Nghe được câu này, nụ cười trên mặt Đế Nữ Tang đông lại rồi biến mất. Nàng đứng lên, cành cây mảnh khảnh kia lại có thể chịu được trọng lượng của nàng.
Sau đó nàng lại mỉm cười nói: “Ta chán ghét cái đề tài này… Ngươi tên là gì?”
“Lão phu họ Lục.”
“Nha…”
Đế Nữ Tang nói, “Vậy ngươi đến đây làm chi?”
Tiếng ‘nha’ kia khiến Lục Châu cảm giác như mình đang đối thoại với một nữ hài.
“Thiên Khải Chi Trụ.” Lục Châu đáp lại bốn chữ.
Đế Nữ Tang nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ. “Đã rất lâu rất lâu rồi không có nhân loại đến Kê Minh. Ngươi tìm Thiên Khải Chi Trụ để làm gì?”
Nàng có vẻ rất tò mò.
Lục Châu đề phòng hỏi: “Ngươi thật sự là người thủ hộ của Thiên Khải Chi Trụ?”
Đế Nữ Tang cau mày, không vui nói: “Cho tới bây giờ ta đều không thèm quản chuyện của Thiên Khải Chi Trụ, vì sao nhân loại cứ luôn tung tin đồn nhảm thế nhỉ?”
“Ngươi không quản?”
“Ta không phải là thủ hộ giả nào cả.” Đế Nữ Tang nói.
“Nếu không phải là thủ hộ giả, vậy sao ngươi lại ở chỗ này?” Lục Châu chẳng hiểu ra làm sao.
Đế Nữ Tang buồn bã đáp: “Ta không thể rời khỏi nơi này, cũng không thể rời khỏi bí ẩn chi địa. Ta sợ già, sợ có một ngày mình sẽ biến thành một bà lão.”
Nàng dùng hai tay sờ sờ gương mặt mịn màng của mình để lấy lại tinh thần.
Lục Châu nói: “Thôi, ngươi đi đường dương quan của ngươi, lão phu đi cầu độc mộc của mình. Chúng ta nước giếng không phạm nước sông.”
Lục Châu vừa xoay người muốn đi, nước hồ bỗng văng lên cao rồi ngưng kết lại, hoá thành bốn bức tường băng ngăn đường Lục Châu.
Lục Châu nhíu mày.
Thân ảnh Đế Nữ Tang như tơ liễu bay lên không trung nói: “Ngươi muốn vĩnh sinh không?”
“Có ý gì?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Ta thấy ngươi không tệ, hay là ngươi lưu lại đây đi… làm nam chủ nhân của Hoàn Hình hồ, được không?” Đế Nữ Tang nói.
“Nếu có một nhân loại cùng ta tâm sự, cuộc sống sau này hẳn là sẽ không còn buồn chán nữa.”
Nàng bay lên cao nhìn Lục Châu, nói bổ sung: “Ngươi suy nghĩ một chút đi.”
Lục Châu nhìn mấy bức tường băng rồi đáp: “Không cần suy nghĩ. Lão phu không có hứng thú với việc này.”
“Không có hứng thú?” Đế Nữ Tang nghe hắn nói vậy, trên mặt lộ vẻ mất mát.
“Lão phu còn có rất nhiều việc phải làm… Huống hồ cho tới bây giờ cũng không có ai vĩnh sinh cả.” Lục Châu nói.
“Ai nói?” Đế Nữ Tang lắc đầu, “Ta có thể mà!”
“Ngươi?”
“Chính là ta.”
“Thiên địa vô biên, thời gian vô hạn, làm sao ngươi xác định mình có thể vĩnh sinh bất tử?” Lục Châu hỏi.
“Nhưng ta đã ở đây 100.000 năm, như thế không tính là vĩnh sinh sao?” Đế Nữ Tang nói.
Lục Châu nhìn Đế Nữ Tang, có cảm giác như mình đang đối mặt với tiểu cô nương nhà hàng xóm.
“Nếu ngươi trả lời được mấy câu hỏi của lão phu, lão phu sẽ thừa nhận ngươi có thể vĩnh sinh.”
“Ngươi hỏi đi.”
“Thứ nhất, thiên địa này tồn tại đã bao lâu?” Lục Châu hỏi.
“Việc này…” Đế Nữ Tang ấp úng lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
“Câu thứ hai, trời cao bao nhiêu?”
Đế Nữ Tang lại lắc đầu.
“Câu thứ ba, đất rộng bao nhiêu?”
Ba vấn đề đưa ra khiến Đế Nữ Tang không nói được câu nào, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Lục Châu nói: “Chờ thêm 100.000 năm, 200.000 năm hay 300.000 năm nữa, ngươi có thể chắc chắn mình còn tồn tại không?”
Đế Nữ Tang không phản bác được. Cảm xúc của nàng dần dần suy sụp. Bốn bức tường băng theo cảm xúc của nàng mà vỡ vụn ra, rơi vào trong mặt hồ.
Lục Châu không hỏi nữa mà vỗ Bạch Trạch. Bạch Trạch lập tức bay về theo đường cũ.
Lục Châu len lén thở phào, đúng là một tiểu nha đầu dễ bị lừa gạt. Xem ra tuổi tác và lịch duyệt chưa chắc đã tỷ lệ thuận với nhau.
“Chờ một chút.” Đế Nữ Tang đột nhiên mở miệng.
Lục Châu thấp giọng nói: “Đừng dừng lại.” Bạch Trạch lập tức gia tăng tốc độ.
Đuôi váy dài sau lưng nàng hoá thành đôi cánh, nàng vui vẻ nở nụ cười: “Ta nghĩ xong rồi, vừa hay ngươi có thể lưu lại đây cùng ta nghiệm chứng vấn đề này nha.”
Vù!
Mắt thấy Lục Châu sắp rời khỏi phạm vi Hoàn Hình hồ, từng đạo băng trùy từ dưới mặt nước phóng lên. Đế Nữ Tang bay tới trước mặt Lục Châu, mỉm cười vươn tay định chộp lấy hắn.
Lục Châu vung ra một đạo chưởng ấn!
Chưởng ấn to như tấm lưới xông phá băng trùy, đâm vào bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của Đế Nữ Tang.
Ầm! Nàng lăng không xoay chuyển, bay ngược ra sau trăm mét.
Lục Châu không cảm giác được sát cơ trên người nàng, bèn nghi hoặc hỏi: “Làm gì thế?”
Đế Nữ Tang ấm ức nhìn Lục Châu, tức giận nói: “Ngươi hung dữ quá à!”
“Lão phu nói rồi, lão phu không có hứng thú với đề nghị của ngươi.”
“Hứng thú từ từ sẽ có mà.” Nàng không chịu từ bỏ.
Lục Châu rốt cuộc cũng hiểu ra. Nha đầu nhìn như điềm đạm đáng yêu và vô hại này kỳ thực là người có tu vi cực cao nhưng lại mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế!
“Việc mình không thích thì đừng ép người khác phải làm theo.” Lục Châu thản nhiên nói, “Nếu còn dây dưa, đừng trách lão phu tàn nhẫn vô tình.”
“Nha… được rồi…”
Đế Nữ Tang ỉu xìu mất mát đến cực hạn, toàn thân trở nên ủ rũ như con mèo ướt mưa.
Nàng vừa gục đầu xuống bỗng lại hứng thú ngẩng đầu nói: “Ngươi thật sự phải đến Thiên Khải Chi Trụ?”
“Đúng vậy. Ngươi định ngăn cản lão phu?”
“Ta không quản mấy chuyện đó.” Đế Nữ Tang lắc đầu.
“Vậy thì tốt.” Lục Châu lại bay lên lưng Bạch Trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận