Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1760: Ba ngàn ngân giáp vệ

Thu hoạch Mệnh Cách Chi Tâm phong phú khiến thực lực đoàn người Ma Thiên Các không ngừng tăng tiến, kết hợp với Trấn Thọ Thung, tu vi ai nấy đều đề thăng như cá gặp nước.
Ba tháng sau.
Trong đại điện, Khương Văn Hư đi qua đi lại.
Một tên thị vệ mặc ngân giáp đi vào bẩm báo: “Chủ nhân, Khương Đông Sơn đến bí ẩn chi địa, trước mắt vẫn chưa rõ hắn muốn làm gì.”
“Bí ẩn chi địa?” Khương Văn Hư nhíu mày. “Hắn đã tra xong chuyện ở kim liên giới chưa?”
“Hắn nói người này đã đến bí ẩn chi địa.”
Khương Văn Hư gật đầu: “Hiện tượng mất cân bằng không ngừng tăng lên, đám người nắm giữ hạt giống Thái Hư sẽ phải lộ diện thôi. Ta cho hắn thời gian một trăm năm, nhất định phải mang đầu kẻ đó về gặp ta.”
“Vâng.”
Ngân giáp thị vệ rời khỏi đại điện.
Lát sau, một tên thuộc hạ khác đi tới khom người nói: “Chủ nhân, Thánh Điện muốn gặp ngài.”
“Đã biết.”
Một khắc sau đó, Khương Văn Hư xuất hiện bên ngoài Thánh Điện.
Hắn nhìn vào Cán Cân Công Chính bên trong đại điện, phát hiện cán cân đang bị lệch rất nghiêm trọng, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
“Không biết Điện chủ gọi ta đến là có gì phân phó?”
“Thiên Khải Chi Trụ có dị động, nghe nói Ngân Giáp Vệ của ngươi rất có thực lực, có thể cho bản toạ mượn dùng một lát không?” Trong điện truyền ra thanh âm.
Khương Văn Hư không có đồng ý ngay mà lấp lửng nói: “Những việc này không phải nên để Âu Dương tiên sinh làm sao?”
“Hắn đang bận làm việc khác, không thể phân thân.”
“Nếu Điện chủ cần, Ngân Giáp Vệ lúc nào cũng sẵn sàng chờ lệnh.” Khoé môi Khương Văn Hư xẹt qua một nụ cười.
“Vậy thì phái bọn hắn tới bảo vệ thập đại Thiên Khải Chi Trụ đi.”
“Vâng.” Khương Văn Hư gật đầu rồi hỏi thêm, “Điện chủ, vì sao không sử dụng thánh thú? Tu hành giả có tu vi cao nhất cửu liên là Trần Phu, chỉ cần hai con thánh thú là đủ để san bằng thiên hạ.”
Trong đại điện yên tĩnh một lúc.
“Khương đạo thánh.”
“Vâng?”
“Ngươi dùng phân thân thuật trấn áp kim liên giới suốt ba trăm năm. Kết quả như thế nào?” Giọng nói kia ôn hoà hỏi.
Nghe vậy, Khương Văn Hư chấn kinh, khom người nói: “Điện chủ…”
“Không cần hoảng, ta không có ý trách tội ngươi.”
Một hư ảnh tối tăm mờ mịt xuất hiện trên không trung cách Khương Văn Hư ba mét, hư ảnh như thuỷ lãng, lông mày dài rủ xuống ở hai bên má, đôi mắt sáng quắc như diều hâu.
“Mười hai đạo thánh Thái Hư đều có tư tâm, bản toạ sao lại không biết… Có một số việc bản toạ chẳng qua chỉ là giả vờ không biết mà thôi.”
Nghe vậy, Khương Văn Hư gật đầu nói: “Lòng dạ Điện chủ thật rộng rãi, người thường không cách nào sánh bằng.”
“Thánh Điện trông coi toàn thiên hạ, không thể để cửu điện chê cười. Ngay cả ngươi cũng không trấn áp nổi kim liên giới thì nói chi tới đám người dám xông vào Thiên Khải Chi Trụ kia.”
“Ta đã hiểu.” Khương Văn Hư trịnh trọng đáp, “Ba ngàn Ngân Giáp Vệ sẽ bảo hộ Thiên Khải Chi Trụ bình an.”
Hư ảnh khẽ gật đầu, sau đó tiêu tán giữa không trung.
Khương Văn Hư xoay người đi ra ngoài, hai mắt lại liếc nhìn Cán Cân Công Chính. Hắn phát hiện cán cân đang nghiêng về phía kim liên giới, trong lòng nghi hoặc không thôi.
Sau lưng, giọng nói của người kia lại truyền tới: “Bản toạ đã nghiêm trị Trần Phu.”
Trong lòng Khương Văn Hư kinh hãi, nhanh chóng rời khỏi Thánh Điện.
Không bao lâu sau, ba ngàn Ngân Giáp Vệ rời khỏi Thái Hư, thông qua phù văn thông đạo xuất hiện trong không gian mờ mịt vì hắc vụ ở bí ẩn chi địa.
Ba ngàn Ngân Giáp Vệ chia thành mười đội, mỗi đội ba trăm người bay về một toà Thiên Khải Chi Trụ.
Sau ba tháng đi được, đoàn người Ma Thiên Các rốt cuộc cũng đến được Bình Đán.
Tại nơi này, Nguyên Lang là người có quyền lên tiếng nhất.
“Lục các chủ, lúc trước vãn bối theo chân Tần chân nhân đến Bình Đán, lấy được không ít Huyền Mệnh Thảo và Mệnh Cách Chi Tâm.” Nguyên Lang nói.
Lục Châu gật đầu.
“Tầng bình chướng trong Thiên Khải Chi Trụ ở Bình Đán không ai có thể đến gần, cho nên tất cả mọi người đều phải từ bỏ.” Nguyên Lang nói tiếp.
“Không ai thu hoạch được thổ nhưỡng Thái Hư?”
“Không có.” Nguyên Lang lắc đầu.
Lục Châu chợt nghĩ, nếu phải có hạt giống Thái Hư mới tiến vào được bình chướng, vậy lúc trước làm sao Lam Hi Hoà lấy được Lam Thuỷ Tinh?
Nghĩ tới đây, Lục Châu bỗng mở to mắt. Người có được hạt giống tất thành Chí Tôn. Trong 100.000 năm qua đã có ba mươi viên hạt giống Thái Hư trưởng thành, như vậy có lẽ Lam Hi Hoà có được một viên…
Thế thì hợp lý rồi. Như vậy còn có mười chín viên hạt giống Thái Hư khác, tương đương với có khả năng tồn tại mười chín vị Chí Tôn?
Lục Châu nhíu mày. Nếu nói như vậy, Thái Hư thật sự quá mạnh.
“Sư phụ, đã chuẩn bị xong. Chúng ta tiến vào Thiên Khải Chi Trụ chưa?” Vu Chính Hải cưỡi Bệ Ngạn bay tới hỏi.
Lục Châu không gấp gáp hạ lệnh mà hỏi lại: “Bình Đán không có thần thi thủ hộ?”
Nguyên Lang lắc đầu: “Không có. Ban đầu Thái Hư sắp xếp thập đại thần thi để trông coi Thiên Khải Chi Trụ nhưng sau đó mọi thứ đã hoàn toàn lộn xộn. Như trong Ngung Trung chỉ có Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô, thần thi đã không còn tồn tại. Bình Đán cũng không có, ngay cả hung thú cấp thú hoàng cũng không.”
Vậy là nơi này khá an toàn.
“Được.” Lục Châu đứng lên, dẫn theo đoàn người bay về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Khi đoàn người chuẩn bị tiến vào bên trong Thiên Khải Chi Trụ, đằng xa đột nhiên xuất hiện một đạo hắc ảnh.
“Cẩn thận.” Khổng Văn lên tiếng nhắc nhở mọi người. Đoàn người Ma Thiên Các dừng lại, lơ lửng giữa không trung.
Hắc ảnh vừa đến gần đã lớn tiếng nói: “Các vị cẩn thận, trong lòng đất có hung thú mai phục!”
Đám người Ma Thiên Các cúi đầu nhìn. Quả nhiên mặt đất run run, ngay sau đó một con Ngô Công khổng lồ phá đất chui ra.
Hắc ảnh vọt về phía Ngô Công, chưởng ấn bay đầy trời. Cương nhận trong đoản đao không ngừng đánh chém Ngô Công, cuối cùng nó cũng ngã xuống đất.
Đoàn người Ma Thiên Các không ra tay mà chỉ đứng yên quan sát.
Người kia xử lý Ngô Công xong, lấy Mệnh Cách Chi Tâm của nó ra, miệng lẩm bẩm: “Thì ra chỉ là thú vương, đánh giá cao ngươi rồi.”
Hắn vừa nói chuyện, Lục Châu đã nhíu mày. Khẩu âm của người này rất lạ, không giống người Đại Viêm nhưng lại thi triển ra kim sắc cương khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận