Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1007

“Ngươi! Tốt tốt tốt… rất tốt!!” Rõ ràng người của Trùng Hư Quan đã cực kỳ tức giận.
Đám cao thủ Côn Lôn Chính Tông và Trùng Hư Quan lập tức tụ lại về một phía cùng nhau chống cự Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn.
Không ai quan tâm đến Lục Châu, cũng không ai quan tâm đến Xích Nhật Môn hây các tu hành giả môn phái khác.
Lục Châu nhìn tình hình chiến đấu trong hạp cốc, đột nhiên cảm giác được năm đó Tư Vô Nhai bị người ta chán ghét đến tận xương tuỷ không phải là không có đạo lý.
Ngụy Tuấn Tử ngẩng đầu nhìn Lục Châu rồi cười ha hả: “Có ý nghĩa gì đâu. Ngươi cũng chẳng chiếm được thứ gì.”
Lục Châu không thèm để ý đến hắn mà tiếp tục quan sát thiên không. Chỉ trong chốc lát đã có hai cửu diệp vẫn lạc.
Dư Trần Thù là người tâm tư cẩn thận, sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai có khả năng uy hiếp đến Mệnh Cách Chi Tâm, hắn quay sang nói với ba cao thủ Xích Nhật Môn:
“Nếu các ngươi hiệp trợ Thiên Vũ Viện thanh lý đám người trong hạp cốc, mỗi người các ngươi đều sẽ được thưởng một kiện vũ khí hoang cấp.”
Ba người lập tức mừng rỡ vô cùng: “Đa tạ Dư tiền bối.”
Dư Trần Thù nhìn xuống bên dưới, thấp giọng lẩm bẩm: “Cao thủ Vân Sơn rốt cuộc trốn ở chỗ nào?”
Ầm ầm ầm! Sâu trong hạp cốc truyền đến tiếng va đập, tựa như hung thú đang va chạm với dãy núi trong Thiên Luân Sơn.
Lục Châu nhìn sang, cũng tự mình lẩm bẩm: “Còn cao thủ nào khác không?” Giống như Dư Trần Thù, Lục Châu cũng không để ý đến cuộc chiến của cửu diệp.
Ngay khi Lục Châu đang quan chiến, ba người Xích Nhật Môn đáp xuống sau lưng hắn.
“Người không có phận sự phải mau chóng rời khỏi Thiên Luân hạp cốc. Nếu không giết chết bất luận tội.” Tôn Kiệt lạnh lùng nói với Lục Châu và Ngụy Tuấn Tử.
Lục Châu đứng chắp tay sau lưng, liếc mắt nhìn ba người. “Ngươi đang nói chuyện với lão phu?”
Tôn Kiệt gật đầu nhìn thoáng qua Ngụy Tuấn Tử nằm bẹp dưới đất. “Lời của Viện trưởng Thiên Vũ Viện ngươi cũng nghe rồi đó. Còn cần bọn ta động thủ?”
Lúc này hồng liễn của Dư Trần Thù bắt đầu bay vào sâu trong hạp cốc. Chỉ trong mấy giây đã bay xa cả ngàn mét, đến được chỗ sâu nhất bên trong hạp cốc có địa hình và tầm nhìn trống trải.
Ba tên cao thủ Xích Nhật Môn đưa mắt nhìn nhau, thấy Lục Châu vẫn đứng yên không động, Tôn Kiệt nói: “Đắc tội.”
Hai người đứng hai bên trái phải lách mình hiện ra trước mặt Lục Châu định tóm bờ vai hắn, nhưng Lục Châu đã xoay người, cương khí bộc phát chấn văng đối phương.
Ngay sau đó, Lục Châu lách mình xuất hiện giữa hai người, hai tay tung ra hai chưởng. Phanh phanh! Hai tên cửu diệp phun máu, cương khí hộ thể lập tức bị phá vỡ. Bọn hắn bị đánh bay ngược ra sau rồi đập vào vách núi, sau đó trượt xuống mặt đất nằm im không nhúc nhích.
Tôn Kiệt miệng đắng lưỡi khô nhìn nam tử trung niên đứng trước mặt mình, sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt. Trái tim đập quá nhanh, hắn lảo đảo lui lại rồi ngồi phịch xuống đất.
Một người khác cũng bị chấn kinh chính là Ngụy Tuấn Tử.
Toàn thân Tôn Kiệt run rẩy, lắp bắp nói: “Tiền, tiền bối… là hiểu, hiểu lầm!”
Lục Châu chắp tay sau lưng liếc nhìn bốn người rồi ngẩng đầu lên nhìn thiên không: “Cho dù là Dư Trần Thù, nhìn thấy bản toạ cũng phải kính sợ ba phần.”
Tôn Kiệt cùng Ngụy Tuấn Tử nghẹn họng.
Bản toạ? Khi thì bản toạ khi thì lão phu, đây rốt cuộc là ai?
Cho dù đối phương có đang khoác lác thì bọn hắn cũng hiểu được sinh mệnh của mình đang nằm trong tay vị nam tử trung niên này. Hai người đề phòng nhìn Lục Châu, lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tiếng đập cánh của cự thú không ngừng vang lên như đang muốn thoát khỏi một lồng giam nào đó.
Đúng lúc này, trong cự liễn của Trùng Hư Quan bỗng xông ra một người: “Thiên Vũ Viện khinh người quá đáng!”
Đồng thời cự liễn của Côn Lôn Chính Tông cũng xuất hiện một thân ảnh, rõ ràng là một phụ nhân. Vị phụ nhân này vô cùng xinh đẹp kiều diễm, thân mặc thải y bay vụt trên không trung trông như một đạo cầu vồng.
“Thập diệp động thủ rồi!” Đám tu hành giả vây xung quanh Thiên Luân sơn mạch bắt đầu lui lại. Thập diệp ra tay, lực phá hoại sẽ gia tăng gấp mấy lần.
Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn thấy thế, không hề do dự quay đầu bay trở về hồng liễn.
“Huyền Thành Tử, Mạc Hành Lộ! Ta đã cho các ngươi cơ hội!”
Ầm! Dư Trần Thù bay ra khỏi hồng liễn.
“Dư Trần Thù rốt cuộc cũng ra tay rồi!” Hai mắt Ngụy Tuấn Tử sáng lên.
Tôn Kiệt cũng suy nghĩ đến xuất thần, hai người hoàn toàn không hay biết vị lão nhân đang đứng bên cạnh mình nguy hiểm đến bậc nào.
Dư Trần Thù nhanh như thiểm điện chắn trước mặt Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn, tung chưởng đánh về phía Huyền Thành Tử và Mạc Hành Lộ. Hai người cũng lập tức giơ tay đối chưởng.
Xoẹt !
Cương khí uy mãnh bắn ra chém ngang một ngọn núi khiến nó tách ra làm hai nửa. Đám tu hành giả cửu diệp xung quanh bị chấn động lảo đảo bay lùi về sau.
Dư Trần Thù lấy một địch hai, miệng hạ lệnh: “Giản Đình Trung, Mạc Bất Ngôn, còn đứng ngây ra đó làm gì?”
“Vâng!” Hai trưởng lão cầm vũ khí hoang cấp lập tức lách mình bay về phía đám cửu diệp.
Huyền Thành Tử giận dữ trừng mắt nói: “Dư Trần Thù, ngươi cho rằng mình là vô địch?”
Mạc Hành Lộ hừ lạnh nói: "Dư viện trưởng, cảm giác lấy một địch hai hẳn là không dễ chịu gì nhỉ?”
Dư Trần Thù sắc mặt thong dong đáp: “Ta quả thật chính là vô địch.”
Nói xong, hai tay Dư Trần Thù bốc lên Nghiệp Hoả. Nghiệp Hoả thiêu đốt với tốc độ cực kỳ khoa trương, nguyên khí và cương khí cũng bùng cháy theo.
Huyền Thành Tử và Mạc Hành Lộ bất đắc dĩ phải rút chưởng, lăng không lui lại.
Thân ảnh Dư Trần Thù lấp loé bay về phía Huyền Thành Tử, trong lòng bàn tay xuất hiện một vật thể màu đen.
Huyền Thành Tử chập tay lại, toàn thân bộc phát hồng cương, trước người hắn xuất hiện một cương ấn hình thái cực bát quái toả hồng quang chói mắt. Cương ấn cấp tốc đánh về phía Dư Trần Thù.
Dư Trần Thù vẫn thong dong trấn định như không có việc gì, ném vật thể màu đen ra, tung thêm một chưởng: “Trấn!”
Khi vật thể kia chạm phải bát quái cương ấn, cương ấn đột nhiên mềm như đậu hũ, bị vật thể màu đen đâm xuyên qua rồi tiếp tục đánh về phía Huyền Thành Tử.
Mạc Hành Lộ bỗng hoảng sợ hô lên: “Là Phiền Lung Ấn! Chạy mau!”
Dư Trần Thù cười lạnh: “Muộn rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận