Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 434

Sáng hôm sau, ánh mặt trời rọi lên mái nhà Đông Các.
Lục Châu mở mắt ra, nhìn xuống giao diện Hệ thống xem điểm công đức và thọ mệnh.
Tuổi thọ còn lại: 6.769 ngày.
Trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn nghĩ về chuyện lên cửu diệp, quên cả việc thu hoạch công đức.
Lục Châu sử dụng mười tấm Thẻ Nghịch Chuyển.
Hiện nay Đông Các dù có xuất hiện ba động cỡ nào, những người khác cũng chẳng ai chất vấn nữa.
Năng lượng sinh cơ hội tụ trong nháy mắt khiến Lục Châu cảm giác cơ năng thân thể được khôi phục.
Tuy hắn không sử dụng nhiều Thẻ Nghịch Chuyển nhưng diện mạo vẫn xuất hiện một chút xíu biến hoá, trạng thái tinh thần lại càng tốt hơn trước.
Lục Châu không dám sử dụng quá nhiều Thẻ Nghịch Chuyển trong một lần, một khi tướng mạo thay đổi nhiều, đám đệ tử Ma Thiên Các sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Cứ sử dụng từng chút một, sẽ chẳng ai phát giác, lại không làm giảm bớt đi sự uy nghiêm của mình.
Sau khi sử dụng mười tấm Thẻ Nghịch Chuyển, Lục Châu còn lại ba mươi ba thẻ.
Lúc này tuổi thọ còn lại của hắn đã lên tới 9.769 ngày.
Không tệ. Lục Châu lại xem điểm công đức: 17.900 điểm.
Sáng sớm thần thanh khí sảng, hay là… rút thưởng chút chơi?
Liên tục mười lần rút thưởng đều xịt, rốt cuộc Lục Châu cũng tỉnh táo trở lại.
“Sư phụ, hôm trước tăng nhân Thiên Tuyển Tự đã rời đi. Ban đầu bọn họ muốn nói lời từ biệt với người, nhưng lại không dám quấy nhiễu.” Bên ngoài truyền tới giọng của Chiêu Nguyệt.
Lục Châu bước ra khỏi Đông Các, nhìn Chiêu Nguyệt nói: “Gọi sư muội ngươi tới đây.”
Lục Châu cảm thấy đã đến lúc nên đi một chuyến tới Lương Châu.
“Sư phụ, tiểu sư muội hôm qua luyện công muộn nên bây giờ còn chưa tỉnh ngủ. Có chuyện gì người cứ phân phó đồ nhi là được ạ.”
Hôm qua Chiêu Nguyệt đã nghe Minh Thế Nhân kể lại, trong lòng âm thầm phỏng đoán sư phụ có lẽ sẽ đi ra ngoài một chuyến, thế là nàng liều mạng chủ động xin đi.
Luyện công?
Tiểu nha đầu này càng ngày càng chăm chỉ. Đúng là chuyện tốt.
Lục Châu nhìn Chiêu Nguyệt, cất tiếng hỏi: “Pháp thân của ngươi khai diệp chưa?”
Chiêu Nguyệt xấu hổ đáp: “Vẫn… vẫn chưa khai diệp. Đồ nhi mới vừa vào Nguyên Thần cảnh, vẫn chưa nghiên cứu Bích Lạc Nhận…” Nàng nói thật nhanh: “Đồ nhi nhất định sẽ dốc toàn lực để sớm ngày khai diệp.”
Không khai diệp, tu vi còn kém lắm.
Bảo nàng bảo hộ lão phu á? Không yên tâm chút nào.
Lục Châu mặt không đổi sắc ngẫm nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng nói: “Vẫn là gọi tiểu sư muội ngươi đến đây đi.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Chiêu Nguyệt khẽ khom người quay đi, trong lòng lại không ngừng cảm khái. Sư phụ đối xử với tiểu sư muội thật tốt, tiểu sư muội tu vi không cao, làm việc lỗ mãng mà sư phụ vẫn nguyện ý dẫn nàng theo để mở mang hiểu biết.
Khi Chiêu Nguyệt rời khỏi Đông Các, Lục Châu kéo tóc mình ra xem, quả nhiên như trong suy nghĩ của hắn, tuy thay đổi không quá rõ ràng nhưng tóc đã đen hơn trước.
Có lúc Lục Châu nghĩ, nếu có đủ Thẻ Nghịch Chuyển để biến trở lại bộ dạng thời thanh niên, trông hắn sẽ như thế nào? Nếu đám đồ đệ nhìn thấy sẽ có cảm tưởng ra sao?
Cơ Thiên Đạo khi còn trẻ xấu trai hay là đẹp trai đây?
Khụ khụ.
Lục Châu lắc đầu. Tự nhiên mẹ nó nghĩ mấy chuyện không đâu.
“Sư phụ.”
Tiểu Diên Nhi nhảy chân sáo xuất hiện bên ngoài Đông Các, trông hệt như một con thỏ nhỏ: “Người gọi con?”
Lục Châu nhìn Tiểu Diên Nhi, nha đầu này đã cao hơn trước không ít, vẻ ngoài cũng có chút thay đổi. Thành thật mà nói, nàng trông càng linh động xinh đẹp hơn trước.
Ăn mặc thế này ra ngoài khó tránh khỏi sẽ bị người ta chú ý.
“Thay một bộ trang phục bình thường, cùng vi sư đến Lương Châu một chuyến.” Lục Châu vuốt râu nói.
Tiểu Diên Nhi vừa nghe nói được ra ngoài chơi, lập tức vui vẻ phấn chấn đáp: “Đồ nhi đi ngay.”
Đúng lúc này, Phan Ly Thiên xuất hiện bên ngoài Đông Các.
“Lão hủ bái kiến Các chủ.”
“Phan trưởng lão có việc gì?” Lục Châu kỳ quái hỏi.
Sau trận chiến với đại vu Ba Mã, Phan trưởng lão bị thương không nhẹ, lẽ ra nên ở trong phòng tịnh dưỡng mới phải.
Phan Ly Thiên không đáp mà cung kính đến đứng trước mặt Lục Châu, nhìn trái nhìn phải một lúc, thấy không có ai bèn quỳ xuống.
Lục Châu giật mình.
Tuy là hắn đủ tư cách nhận cái quỳ này nhưng Phan Ly Thiên là nhân vật bậc nào? Từng là đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo danh tiếng lẫy lừng, sao có thể dễ dàng quỳ xuống?
“Phan trưởng lão làm thế là có ý gì?”
“Lão hủ có một chuyện muốn nhờ.” Phan Ly Thiên chắp tay.
“Nói đi.”
Phan Ly Thiên gật đầu. “Lão hủ muốn cầu xin ngài tha cho tứ hoàng tử điện hạ.”
Nghe hắn nói thế, Lục Châu không hề cảm thấy bất ngờ.
Năm đó khi Phan Ly Thiên rời khỏi Tịnh Minh Đạo đã bị trọng thương, may mắn được tứ hoàng tử cứu giúp. Chỉ là… hắn đầu quân vào quân đội nhiều năm cũng xem như đã trả ân tình.
“Tứ hoàng tử Lưu Bỉnh quanh năm trấn thủ biên cương, tận trung với nước. Nhưng mà…” Ngữ khí Lục Châu trầm xuống. “Ân tình ngươi thiếu người ta, sao muốn bản toạ trả thay?”
“Chuyện này…”
Phan Ly Thiên sửng sốt.
Lục Châu lại nói: “Hơn nữa, hắn và bản toạ không oán không thù, cần gì ngươi phải cầu tình?”
Lời này đã khiến Phan Ly Thiên tỉnh táo lại. Nói rất có lý, Lưu Bỉnh và Ma Thiên Các không thù không oán, sao Ma Thiên Các phải động thủ với hắn làm gì?
Tự mình đa tình nghĩ nhiều rồi còn chạy tới cầu tình giùm hắn. Thật xấu hổ.
Lục Châu không nói gì nữa, chắp tay sau lưng rời khỏi Đông Các.
Phan Ly Thiên phủi bụi trên người, đột nhiên ngẩn ra. Không đúng! Ngài là đại ma đầu cơ mà, đại ma đầu ra tay với người khác còn cần lý do sao?
Phan Ly Thiên lập tức ngẩng đầu, nhưng đã không còn thấy bóng dáng Các chủ.
Một ngày sau, tại Lương Châu Thành.
Lục Châu đã thay một bộ quần áo bằng vải thô, trông không khác gì một lão bách tính thứ thiệt.
Hắn cũng không còn cách nào khác, Tư Vô Nhai thật sự quá giảo hoạt, tai mắt rất nhiều, Lục Châu chỉ có thể giả trang làm người dân thường. Đừng nói tới chuyện cưỡi phi liễn, chỉ cần dẫn theo đám Lão Niên Các tới bắt hắn thôi, tên nghiệt đồ này nghe có chút phong thanh sẽ lập tức bỏ chạy. Cải trang một chút sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn nhiều.
Vừa vào Lương Châu Thành, Lục Châu và Tiểu Diên Nhi không khỏi có chút bất ngờ.
Không có binh sĩ thủ thành, không có đội cung nỏ, trên tường thành có vết máu để lại, hiển nhiên là vừa xảy ra một trận chiến cách đó không lâu.
Trên bầu trời thỉnh thoảng lại xuất hiện tốp năm tốp ba tu hành giả. Bên trong Lương Châu Thành lại có vẻ rất yên tĩnh và thưa thớt.
Lộc cộc… lộc cộc…
Một đội nhân mã phóng nhanh như tên bắn vụt qua mặt hai thầy trò, trên mặt ai nấy đều có vẻ hung thần ác sát.
Lục Châu nắm cánh tay Tiểu Diên Nhi kéo sang một bên.
Đám nhân mã kia đang chạy về phía cổng thành, hẳn là binh sĩ trấn thủ.
“Sư phụ, bọn họ thật là hung dữ…” Tiểu Diên Nhi làu bàu nói.
“Đừng để ý tới bọn họ.”
Hai người đi vào bên trong thành.
Lương Châu Thành đã khởi động trạng thái chiến đấu, bên trong thành có vẻ tiêu điều, đừng nói chi tới chuyện có khách điếm nào còn mở cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận