Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1772: Thời gian cổ trận

Trong lòng Tưởng Đông Thiện khẽ động, hiểu được ý tứ trong câu nói của Mạnh Trường Đông, hắn không dám tuỳ tiện nói xen vào nữa.
Chờ cho đám người cảm khái xong, Lục Châu nói: “Cây cột dây leo khổng lồ đằng kia chính là Thiên Khải Chi Trụ?”
“Đúng vậy. Đối diện Thiên Khải Chi Trụ có một khối mộ địa rộng mười dặm, là nơi Vương Tử Dạ trấn thủ. Khi còn sống, hắn chưởng khống hung thú trong thiên hạ, nếu muốn vào Thiên Khải Chi Trụ th10ì phải qua được ải này.”
“Ngươi đã từng đến đây?” Lục Châu hỏi.
Tưởng Đông Thiện gật đầu.
Lục Châu không tiếp tục truy vấn mà hạ lệnh: “Lục Ngô.”
Lục Ngô nhảy lên vọt về phía bầy hung thú. Vô số hung thú đồng loạt tản ra. Lục Ngô đáp xuống đất, ngửa mặt gào lên một tiếng: “Ngao”.
Sóng âm cuồn cuộn, dưới uy áp của thú hoàng, đám thú vương vội vàng tản đi như thuỷ triều rút.
Tưởng Đông Thiện: “Cái này…”
Không chờ hắn kịp phản ứng, Lục Châu đã bay lướt về phía Thiên Khải Chi Trụ. Những người khác cũng đạp đất bay lên theo sát phía sau.
Lúc này, Anh Chiêu đột nhiên nói líu ríu cái gì. Chiêu Nguyệt kỳ quái vỗ đầu trấn an nói rồi hỏi Hải Loa: “Nó đang nói gì thế?”
Hải Loa giải thích: “Có hung thú đến gần, nó bảo chúng ta cẩn thận thánh hung Thái Hư.”
Tưởng Đông Thiện nói: “Thánh hung sẽ không xuất hiện ở đây, ngược lại rất có thể sẽ có thánh thú.”
Lục Châu dừng lại hỏi: “Vì sao?”
“Khí tức của Vương Tử Dạ có thể khống chế được vạn thú, lúc còn sống hắn chính là vạn thú chi thần, sau khi chết được mai táng ở Chấp Từ. Hung thú cường đại trên thánh thú sẽ kính sợ hắn ba phần nên rất ít khi đến nơi này. Tựa như là…”
Hắn chỉ về phía Lục Ngô rồi nói tiếp, “Thú hoàng Lục Ngô có uy áp của hoàng giả, trong phương viên vạn mét sẽ không có thú hoàng khác đến gần, đó là bản năng trời sinh của hung thú. Một núi không thể chứa hai hổ, huống chi là thú hoàng?”
Đám người nghe thấy có lý, tiếp tục tiến lên.
Soạt !
Một sợi dây leo khổng lồ như cự xà khẽ nhúc nhích. Minh Thế Nhân giật mình nói: “Trời ạ, đến dây leo cũng sắp thành tinh rồi!”
Tưởng Đông Thiện lắc đầu nói: “Thực vật vốn không thể tự di động, đây là do trận pháp ảnh hưởng, cẩn thận một chút là được.”
Lục Châu đứng trên lưng Bạch Trạch, lấy Thái Hư Kính ra chiếu rọi phía trước.
Tưởng Đông Thiện kinh ngạc nói: “Thái Hư Kính?”
“Ngươi biết thứ này?” Lục Châu quay đầu nhìn hắn.
“Thái Hư Kính vốn là đồ vật trong Thái Hư, là loại hàng rẻ tiền không có bao nhiêu giá trị. Nhưng Thái Hư Kính trong tay tiền bối lại có vẻ không đơn giản.”
Nói nhảm, lão phu thăng cấp cho nó không biết bao nhiêu lần.
“Đồ của Thái Hư?” Lục Châu nhíu mày.
Tưởng Đông Thiện lập tức sửa lời: “Hiện tại đương nhiên là đồ của tiền bối!”
Lục Châu không nói gì, đám người lại cấp tốc phi hành về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Dưới tia sáng của Thái Hư Kính, mọi cạm bẫy và trận pháp đều hiện ra rõ mồn một không sót thứ gì.
Mạnh Trường Đông quan sát trái phải, khẽ nhíu mày: “Dùng vạn vật làm trận, dùng sơn hà làm vật dẫn, thật diệu! Chúng ta đã ở bên trong trận.”
“Các chủ, cẩn thận có huyễn trận!!” Triệu Hồng Phất đột nhiên hô to.
Lục Châu dừng lại, Thái Hư Kính chiếu rọi phía trước. Đám người nhìn thấy giữa rừng cây có một tầng sương mù màu lam nhạt đang lượn lờ trôi.
Bọn hắn lập tức nhớ tới bình chướng Ma Thiên Các, huyễn trận này trông rất giống bình chướng. Mọi người thả chậm lại tốc độ, cẩn thận tiến lên từng bước.
Nhưng bọn hắn đi thật lâu cũng không đến được Thiên Khải Chi Trụ, cảm giác như bay mãi không thể thoát khỏi khu rừng này.
Lục Châu đưa tay lên nói: “Dừng lại.”
“Sư phụ, sao thế ạ?”
Lục Châu nhìn lại giao diện thọ mệnh, rõ ràng thọ mệnh của hắn đang cấp tốc giảm đi.
Ban đầu Lục Châu cho rằng đây là trận pháp hấp thu thọ mệnh, bèn lấy Trấn Thọ Thung ra. Nhưng Trấn Thọ Thung không hề bị ảnh hưởng chút nào.
“Chúng ta xông vào thời gian cổ trận rồi.” Lục Châu nói.
Đám người chấn kinh.
Tưởng Đông Thiện nhíu mày nói: “Thời gian cổ trận?” Hắn lập tức đạp đất bay lên.
Minh Thế Nhân khống chế Cùng Kỳ đuổi theo: “Đưa chúng ta vào cạm bẫy rồi còn muốn chạy?!”
Tưởng Đông Thiện quay lại giải thích: “Ta chỉ muốn nhìn hoàn cảnh xung quanh chứ không có ý định chạy trốn!”
“Ta không tin ngươi!”
Tưởng Đông Thiện nhìn quanh bốn phía, phát hiện từ nãy đến giờ đoàn người vẫn chỉ đảo quanh một chỗ, sắc mặt hắn ngưng trọng, đáp xuống đất nói:
“Không chỉ đơn giản là thời gian cổ trận mà còn có không gian nữa.”
Mạnh Trường Đông hỏi: “Không gian cổ trận?”
“Ta đã bảo là đừng nên tới mà!” Tưởng Đông Thiện lắc đầu nói.
“Còn không phải do ngươi dẫn đường?!” Minh Thế Nhân cau mày mắng.
“Ta…” Tưởng Đông Thiện vốn định giải thích, nhưng cảm thấy không có ý nghĩa nên thôi. “Bây giờ điều cần làm là nghĩ cách thoát khỏi nơi này.”
Minh Thế Nhân bất đắc dĩ nói: “Chúng ta tránh thoát huyễn trận, nhưng lại tránh không được cổ trận. Đúng là biết giăng bẫy.”
Đám người thấy Lục Châu không mở miệng nói chuyện như đang suy nghĩ chuyện gì, bèn đồng loạt nhìn sang.
Lục Châu nhìn chằm chằm vào bảng giao diện thọ mệnh, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Dòng chảy thời gian tăng lên gấp trăm lần.”
“Gấp trăm lần?”
“Nhưng hiệu quả của nó hoàn toàn ngược lại với Trấn Thọ Thung. Nói cách khác, chúng ta ở trong cổ trận một năm thì bên ngoài đã trôi qua một trăm năm.”
Đám người kinh ngạc không thôi. Đừng nói trăm năm, chỉ mười năm thôi cũng đã là thương hải tang điền, cảnh còn người mất.
Tiểu Diên Nhi ấm ức nói: “Sư phụ, người hãy nghĩ cách rời khỏi đây đi! Đồ nhi không muốn biến thành bà lão đâu!”
Trong số đám người ở đây, người không có quyền lên tiếng nhất chính là Tiểu Diên Nhi. Thực lực đề thăng nhanh nhất, thọ mệnh nhiều nhất, cho dù mọi người chết già hết rồi cũng không tới lượt nàng.
Minh Thế Nhân tóm lấy Tưởng Đông Thiện nói: “Là ngươi dẫn chúng ta vào đây, bây giờ ngươi không có chủ ý nào sao?”
“Ta cũng bị kẹt trong trận mà!”
Lục Châu phất tay nói: “Thôi.”
Minh Thế Nhân buông tay. Lục Châu lại lấy Thái Hư Kính ra, lần này truyền vào lực lượng Thiên Tướng. Thái Hư Kính chiếu rọi tứ phương.
Khắp đại địa, núi non, cổ thụ và dây leo đều có vô số trận văn đan vào nhau như mạng nhện, trên mỗi phiến lá đều khắc tự phù ấn phù vô cùng tinh xảo.
Mạnh Trường Đông lắc đầu liên tục. “Trận này đã vượt quá khả năng của ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận