Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 664

“Không thể nào, ai có thể vượt qua tầm mắt của bốn chúng ta để tiến vào trong đó, thậm chí còn qua mặt được Các chủ? Mà nếu kẻ đó là thập diệp thì còn cần phải giả mạo sao?”
Bốn người nhìn nhau. Phân tích rất hợp lý.
Tả Ngọc Thư chống Bàn Long Trượng bước tới, khom người nói: “Hôm nay trông huynh trưởng… rất có phong phạm của năm trăm năm trước.”
Lục Châu biết mình trẻ ra sẽ khiến bọn họ suy nghĩ nhiều. Nhưng mà… năm trăm năm trước, có phải là quá khoa trương rồi không?
Lục Châu vốn không lo lắng bốn vị trưởng lão sẽ làm loạn, dù hiện tại tu vi của hắn chỉ mới ngũ diệp. Cho dù bốn vị trưởng lão thật sự có ý đồ xấu thì lực lượng phi phàm của Lục Châu cũng có thể giải quyết cả bốn người dễ như trở bàn tay. Huống chi loại tình huống này không thể nào xảy ra.
Phan Ly Thiên chắp tay nói:
“Trông Các chủ rất có khí phách, tinh thần phấn chấn, hẳn là tu vi lại có đột phá.”
Hoa Vô Đạo cũng nói theo: “Chúc mừng Các chủ.”
Lục Châu chắp tay sau lưng bước xuống bậc thang, ánh mắt nhìn về phía bốn người. “Mỗi khi khai nhất diệp sẽ tăng năm mươi năm tuổi thọ, còn cửu diệp tăng bao nhiêu thì lão phu không biết.”
Bốn người nghe vậy, trong lòng khẽ động.
Mở cửu diệp quả thật sẽ tăng tuổi thọ. Nhìn tướng mạo Các chủ xem ra không chỉ đơn giản là tăng thọ năm mươi năm.
Cho dù bọn họ không cảm giác được khí tức cường đại của Lục Châu nhưng chẳng ai dám hoài nghi.
Lãnh La chắp tay: “Xem ra pháp thân cửu diệp của Các chủ đã ổn định căn cơ. Lãnh mỗ thật xấu hổ, xin phép được trở về tu luyện.”
“Lão hủ cũng trở về tu luyện.”
Hoa Vô Đạo và Tả Ngọc Thư cũng không có ý định nán lại. Lục Châu phất tay nói. “Các vị về đi.”
Lãnh La nói cửu diệp của Lục Châu đã ổn định căn cơ cũng rất có đạo lý. Nguyên Thần cảnh chia ba cảnh giới, Đạo nguyên, Hỗn nguyên và Hợp đạo.
Khi Lục Châu còn tu vi nhị diệp là ở cảnh giới Đạo nguyên, nay đã là ngũ diệp, hắn tiến vào cảnh giới Hỗn nguyên.
Khi Lục Châu vừa định quay về phòng tiếp tục tham ngộ Thiên thư thì Minh Thế Nhân đột nhiên xuất hiện bên ngoài Đông Các.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
“Có chuyện gì?”
Minh Thế Nhân khom người đáp: “Sư phụ, thương thế của Vĩnh Ninh công chúa đã khôi phục gần hết, vốn đồ nhi định để nàng tiếp tục ở lại đây, nhưng nàng muốn quay về xem thế nào. Sư phụ thấy… chúng ta nên lưu nàng lại hay đưa tiễn?”
Lục Châu vuốt râu suy nghĩ.
Ngày đó khi hắn và Vĩnh Thọ hoàng đế Lưu Qua đại chiến, Vĩnh Ninh công chúa và Chiêu Nguyệt đều không xuất hiện. Dù sao hai người bọn họ đều xuất thân hoàng thất, cũng biết nên tránh hiềm nghi.
Nay Lưu Qua đã chết, trong lòng hai người hẳn là có chút khúc mắc.
“Tôn trọng ý nguyện của nàng, thuận tiện thông báo cho Tư Vô Nhai.” Lục Châu nói.
“Tuân mệnh.”
Minh Thế Nhân muốn nói tiếp nhưng lại có vẻ ấp úng. “Chuyện thứ hai, đại sư huynh gửi phi thư đến… Huynh ấy nói… nói…”
“Hử?” Lục Châu nhíu mày.
Minh Thế Nhân giật mình, vội nói: “Đại sư huynh nói rất cảm tạ người đã đứng một bên uy hiếp đối thủ, nhưng mong người sau này đừng tiếp tục nhúng tay vào chuyện của huynh ấy nữa.”
“Hỗn trướng!” Lục Châu mở miệng mắng.
Minh Thế Nhân vội vàng nói:
“Đúng vậy đó sư phụ, đại sư huynh thật là hỗn trướng mới dám nói chuyện với sư phụ như thế. Sư phụ người muốn làm cái gì thì làm, một đồ đệ như huynh ấy sao có thể đòi thế này thế kia. Sư phụ người đừng để ý tới huynh ấy, để đồ nhi gửi phi thư mắng một trận, nói cho huynh ấy biết cái gì gọi là sư đồ tôn ti!”
Lục Châu nhìn Minh Thế Nhân. “Nếu hắn đã thích khoe mẽ như vậy thì cứ để hắn khoe mẽ… Vi sư sẽ mặc kệ hắn.”
“Sư phụ bớt giận.”
Tính toán thời gian chỉ còn lại chưa đến một tháng. Vu Chính Hải muốn đánh hạ Thần Đô e là không dễ dàng như vậy.
Lục Châu không tiếp tục nghĩ tới chuyện của Vu Chính Hải mà hỏi: “Tình hình của Diệp Thiên Tâm thế nào rồi?”
“Xem như ổn định. Chỉ là đồ nhi cảm thấy lục sư muội tiêu hao không ít tuổi thọ, không biết sau này có khôi phục được hay không. Nhưng giữ được tính mạng đã là rất tốt rồi, tâm thái của muội ấy cũng không tệ, tịnh dưỡng thêm một khoảng thời gian nữa sẽ ổn. Hay là để đồ nhi gọi muội ấy đến?”
“Không cần.”
“Vậy đồ nhi về gửi phi thư cho đại sư huynh… Đồ nhi nhất định sẽ mắng đại sư huynh một trận, xin người yên tâm!” Minh Thế Nhân nói xong liền cung kính rời khỏi Đông Các.
Màn đêm buông xuống.
Trong thành Duyện Châu, Vu Chính Hải chắp tay đưa lưng về phía Hoa Trọng Dương.
Hoa Trọng Dương bẩm báo: “Trong thư tứ tiên sinh còn nói, bảo ngài ngàn vạn lần đừng gây chuyện với Cơ tiền bối, dù sao Cơ tiền bối cũng đã lớn tuổi rồi. Ngoài ra, muốn đánh hạ Thần Đô tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, việc này ngài nhất định phải nghĩ lại.”
Tư Vô Nhai cười nói: “Tứ sư huynh thật đúng là diệu nhân.”
Vu Chính Hải gật đầu. “Phi thư của vi huynh chắc chắn sẽ làm sư phụ tức giận. Nhưng mà… vì chuyện sắp tới, vi huynh phải bất chấp thôi.”
“Đại sư huynh, được sư phụ giúp đỡ không tốt sao? Vì sao phải…” Tư Vô Nhai không lý giải được điều này.
Hắn biết đại sư huynh rất muốn có được thiên hạ này, vì mục tiêu này mà Vu Chính Hải đã chuẩn bị rất kỹ càng.
Lúc trước đại sư huynh nghĩ trăm phương ngàn kế tránh né sư phụ, nay sư phụ đã cho thời gian nửa năm, lại còn ra tay uy hiếp hai đại thư viện, đây là chuyện tốt mới đúng, vì sao đại sư huynh lại cứ không vui?
Vu Chính Hải thở dài một tiếng, khẽ phất tay. “Hiền đệ lưu lại, những người khác lui xuống hết đi.”
“Vâng.”
Xem ra bên trong còn có ẩn tình.
Khi trong sảnh chỉ còn lại hai người, bầu không khí trở nên yên tĩnh và kiềm nén. Tư Vô Nhai không mở miệng mà chờ đợi Vu Chính Hải lên tiếng.
Trầm mặc thật lâu, Vu Chính Hải mới nói: “E là… thời gian của vi huynh không còn nhiều.”
Tư Vô Nhai nhíu mày, trên mặt không có quá nhiều biểu lộ, dường như đã sớm đoán được phần nào.
Hắn ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, tay trái cầm Khổng Tước Linh, ngón tay di chuyển trên từng hoa văn khắc trên thân vũ khí.
Vu Chính Hải nhìn sang Tư Vô Nhai. “Đệ đoán được rồi?”
“Vâng.” Tư Vô Nhai đáp rất đơn giản.
Từ khi ghi lại quyển nhật ký, Tư Vô Nhai đã biết rồi sẽ có ngày này, thế nên hắn mới cất giấu quyển nhật ký cẩn thận như vậy. Hắn không rõ có bao nhiêu người sẽ đoán được chuyện này, nhưng mà… đây đúng là sự thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận