Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1833: Đồ Duy Đại Đế

Cùng lúc đó.
Lục Châu, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đã hội họp với đoàn người Ma Thiên Các.
“Các chủ.”
“Sư phụ.”
Lục Châu đáp xuống hỏi: “Mọi người không sao chứ?”
Vu Chính Hải nói: “Chúng đồ nhi rút lui kịp thời, con cự thú thánh hung kia di chuyển với tốc độ không nhanh nên chúng ta vẫn rất an toàn.”
Lục Châu nhìn về phía Khổng Văn: “Ngươi có biết lai lịch của nó không?”
“Hồi Các chủ, trong hung thú đồ phổ có ghi số lượng hung thú có kích cỡ cực đại không nhiều. Trong Vô Tận Hải có Côn Bằng, bí ẩn chi địa có Chúc Chiếu, Thái Hư có Ứng Long… Mạnh Chương cũng tính là một trong số đó nhưng con thánh hung vừa nãy không phải hắn, sương mù lại dày đặc nên ta không nhìn rõ được.”
“Không thể nào là Côn Bằng được, nó phải ở trong biển mới đúng. Sư phụ còn nói nó là cân bằng giả.” Chư Hồng Cộng nói.
“Cổ thư nói Côn Bằng có thể huyễn hoá ra hai cánh, sải cánh dài tới chín vạn dặm. Vì là cân bằng giả nên nó càng có khả năng trở về Đại Uyên Hiến.” Khổng Văn nói.
“Nó còn biết bay?!” Chư Hồng Cộng kinh hãi, nghĩ lại một màn lúc trước làm anh hùng trong Vô Tận Hải, hắn không khỏi cảm thấy chột dạ.
“Một số hải thú cũng biết bay.” Khổng Văn đáp.
Lục Châu gật đầu: “Được rồi, mặc kệ nó là cái gì, chúng ta không có việc gì là được. Nghỉ ngơi một lát rồi trở về Đôn Tang.”
Triệu Hồng Phất khom người nói: “Các chủ, hay là chúng ta chờ ở đây hai ngày để xây dựng phù văn thông đạo?”
Lục Châu lắc đầu: “Trong phạm vi Đại Uyên Hiến không được lưu lại bất kỳ thông đạo nào, không thể để lại vết tích để bọn hắn truy ngược ra chúng ta.”
“Vâng.”
Hiện tại toàn bộ đệ tử đều đã được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, qua một thời gian nữa sẽ thành thánh thành Chí Tôn, không cần thiết phải cứng rắn gây chuyện.
Lục Châu ngồi xuống dưới một gốc cây, nhắm mắt tu hành.
Thấy cảnh này, bốn vị trưởng lão khẽ thở dài rồi kề vai đi ra một góc trò chuyện.
“Các chủ mất đi một đệ tử, càng lúc càng thận trọng hơn xưa.”
“Nhân sinh vô thường, ta tin rằng sớm muộn gì Ma Thiên Các cũng leo lên đỉnh phong. Nếu thất tiên sinh còn sống thì thập đại đệ tử đều là Chí Tôn rồi. Ta rất mong đợi được nhìn thấy cảnh tượng tương lai huy hoàng của Ma Thiên Các.” Lãnh La nói.
“Đáng tiếc bốn bộ xương già chúng ta lại cản chân bọn hắn.”
“Đừng nhụt chí, luận thiên phú chúng ta bị thập đại đệ tử bỏ xa, nhưng dù gì cũng từng là cao thủ nhất đẳng. Theo ta thấy, kinh nghiệm lịch duyệt mới là thứ quý giá nhất trong cuộc đời, chúng ta rồi cũng sẽ bước lên đỉnh phong.”
Bốn vị trưởng lão nhìn nhau cười một tiếng rồi nhìn về phía Đại Uyên Hiến, nơi đó có quang mang rọi xuống, trở thành tia sáng duy nhất trong bóng tối vô tận của bí ẩn chi địa.
Những người khác thì vây quanh Tiểu Diên Nhi để hỏi thăm về chuyến đi đến Đại Uyên Hiến. Tiểu Diên Nhi và Hải Loa hưng phấn kể lại toàn bộ quá trình cho mọi người nghe.
Nghe được Đại Uyên Hiến có thái dương, đám người không khỏi chấn kinh.
“Dù sao thì cửu sư muội được Đại Uyên Hiến tán đồng cũng là chuyện rất tốt. Chúc mừng muội!” Chư Hồng Cộng nói.
Ngu Thượng Nhung đạm nhiên mỉm cười: “Cửu sư muội vốn có thiên phú kỳ giai, nay lại được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, tin là không bao lâu nữa sẽ vượt qua ta.”
“Nhị sư huynh lại nói đùa. Ta cũng chỉ có thể khoe khoang với người khác thôi, chứ nếu so sánh với nhị sư huynh thì ta còn kém xa.” Tiểu Diên Nhi nói.
Vu Chính Hải bật cười: “Hiếm lắm mới thấy sư muội khiêm tốn như vậy, đây là chuyện tốt, sau này càng cố gắng nhé.”
“Vâng.”
Sáng hôm sau.
Lục Châu dẫn theo đoàn người Ma Thiên Các trở về phù văn thông đạo của Đoan Mộc Điển, sau đó trở về Đôn Tang.
Trong biệt uyển giữa rừng trúc.
Cảm nhận được phù văn thông đạo sinh ra ba động, Đoan Mộc Điển mở to mắt, thân ảnh nhoáng lên xuất hiện bên cạnh phù văn thông đạo.
“Lão Lục?!”
Nhìn thấy đoàn người Ma Thiên Các bước ra, hắn vui mừng hô lên.
Biết hắn muốn hỏi cái gì, Lục Châu nói: “Mọi việc coi như thuận lợi, lão phu định nghỉ ngơi ở đây một đoạn thời gian rồi trở về Ma Thiên Các.”
“E là không được rồi.” Đoan Mộc Điển nói.
Đám người nghi hoặc nhìn Đoan Mộc Điển. Đại thánh nhân dám cự tuyệt Các chủ trước mặt mọi người?
“Nguyên nhân?” Lục Châu hỏi.
“Trong Thái Hư có đại năng đang tuần tra khắp thập đại Thiên Khải Chi Trụ.” Đoan Mộc Điển chắp tay nói, “Hắn đã tới Đôn Tang một lần, có thể thấy lần này Thái Hư cực kỳ coi trọng tình hình của Thiên Khải Chi Trụ. Sắp tới các ngươi không nên du hành trong bí ẩn chi địa nữa.”
Minh Thế Nhân cười nói: “Chúng ta đã làm xong việc rồi, giờ bọn hắn mới chịu đến. Đúng là hành sự chậm chạp.”
“Cũng không hẳn vậy.”
Đoan Mộc Điển nói, “Trước đó thánh nữ Hi Hoà của Trọng Quang điện thường xuyên tuần tra trong bí ẩn chi địa, ngay cả Huyền Giáp Vệ của Huyền Dặc điện và Ngân Giáp Vệ của Đồ Duy điện cũng xuất thủ, bấy nhiêu đã đủ để bình định nhân tố không cân bằng trong bí ẩn chi địa. Nhưng lần này Thái Hư đã đánh giá thấp hiện tượng mất cân bằng, sau khi thập đại Thiên Khải Chi Trụ xuất hiện kẽ hở, đạo thánh, thậm chí là đại đạo thánh cũng đã bắt đầu hành động. Ba ngàn Ngân Giáp Vệ bị diệt sạch, thủ lĩnh Khương Văn Hư của Đồ Duy điện hẳn là tức muốn chết rồi.”
“Chờ đã.” Lục Châu bỗng nâng tay ngăn lại.
“Sao thế?”
“Khương Văn Hư?” Lục Châu nhắc lại cái tên này.
Đoan Mộc Điển nói: “Đó chính là thủ lĩnh của Ngân Giáp Vệ trong Đồ Duy điện, dưới trướng Đồ Duy Đại Đế. Quanh năm Đồ Duy Đại Đế bế quan không chịu ra ngoài nên quyền lực đều nằm trong tay Khương Văn Hư.”
“Khương Văn Hư là thủ lĩnh của Ngân Giáp Vệ?”
“Đúng vậy? Ngươi quen biết hắn?”
Đoan Mộc Điển nhớ lại lúc trước khi hắn và Lục Thiên Thông cùng gia nhập Thái Hư, Lục Thiên Thông và Khương Văn Hư không có qua lại gì với nhau.
Minh Thế Nhân cười nói: “Khương Văn Hư vốn là quốc sư Đại Viêm ở kim liên giới, đồng thời cũng là quốc sư của mười hai quốc gia dị tộc. Hắn một tay che trời, có ý đồ nhốt chặt tu hành giả trong kim liên giới để chúng ta không thể tiến bộ, để bản thân hắn sung sướng làm thổ hoàng đế ở nơi này. Đương nhiên hắn đã bị sư phụ ta chụp chết, bây giờ xem ra quốc sư này chỉ là một hoá thân của Khương Văn Hư thôi.”
Đoan Mộc Điển câm nín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận